Chuong 162:

Sau khi chia tay Tân Uyên, Vân San vội vã chạy về nhà, đi thẳng đến bếp tìm Tiên Tuyết Chân.

Tiền Tuyết Chân đang nấu cơm trưa, bà ta ngồi trước bếp lò, ánh lửa chiếu vào mặt, nóng đến mức bà ta muốn chửi thê.

"Bác cả, để cháu làm." Vân San chủ động xin làm.

Tiền Tuyết Chân vội vàng nhường chỗ, sau khi đứng dậy, bà ta câm gáo múc một ngụm nước lạnh đổ vào bụng, lúc này cơn nóng trong người mới dịu đi một chút.

"Bác cả." Vân San thêm một khúc củi vào bếp lò, bắt đầu câu chuyện: "Hôm qua cháu thấy em gái ở tiệm vàng."

Tiền Tuyết Chân khạc một bãi đờm đầy ghê tởm: "Nói với bác làm gì?”

"Cô ấy mua cho bà nội một đôi vòng tay vàng." Vân San lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi: "Không có ý gì, đúng là con bé rất có hiếu với bà."

"Cháu nói cái gì?” Tiền Tuyết Chân cao giọng.

"Cháu nói em gái có hiếu."

"Không phải cái này." Mắt Tiền Tuyết Chân sáng lên, đầy vẻ tham lam: “Cháu nói Vân Chỉ mua vòng tay vàng cho bà già?”

"Vâng." Vân San đảo đống lửa trong bếp lò, than lửa bắn ra ngoài, cô ta ngả người ra sau: "Vài ngày nữa bà nội sẽ đãi tiệc. Em gái không chỉ thiết kế váy cưới cho bà, còn tặng kèm một đôi vòng tay vàng, muốn bà xuất giá thật long trọng.

"Tuổi già rồi còn xuất giá long trọng? Không biết xấu hổi" Tiên Tuyết Chân khinh thường: "Bà già đó xứng sao?”

"Bác cả, nghe cháu khuyên một câu.' Vân San nói giọng nghiêm túc: Đừng giận bà và em gái nữa, đều là người một nhà, không đáng.

"Ai giận?" Tiền Tuyết Chân không để tâm, vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài: "Đã sắp xuống quan tài rồi, không biết mua vòng tay vàng để làm gì? Dù sao sớm muộn gì cũng để lại cho tao thôi."

Vân San nhìn vẻ mặt hung dữ của Tiền Tuyết Chân, khóe môi không khỏi cong lên, nụ cười không nhịn được mà tràn ra.

Cô ta thực sự rất mong chờ.

Không phải con tiện nhân đó rất có tình cảm với bà già sao?

Nếu bà già có chuyện gì, chắc hẳn nó sẽ rất đau lòng và buồn bã lắm nhỉ?

Đến lúc đó xem cô còn tâm trạng đi quyến rũ đàn ông nữa không.

Tiên Tuyết Chân núp trong rừng tre sau căn nhà ngói nhỏ hai ngày, cuối cùng cũng đợi được lúc Vân Chỉ và Giang Đình đi tỉnh mua đồ cưới, chỉ để lại một mình bà nội Vân ở nhà.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, bà nội Vân đang quét nhà tưởng Vân Chỉ quên lấy đồ nên quay lại, không hỏi han gì mà mở cửa luôn.

Thấy là Tiên Tuyết Chân, bà không khỏi ngẩn người.

"Mẹ, Tiểu Chỉ đâu? Con tìm nó có việc.' Tiên Tuyết Chân vừa nói vừa đi vào trong, mắt như đèn pha, nhìn đông ngó tây, cuối cùng dừng lại ở phòng bà nội Vân.

Bà nội Vân vẫn chưa biết Tiền Tuyết Chân đến làm gì: "Con bé đi ra ngoài rồi, lát nữa sẽ vê, hay là con ra nhà trước đợi nó đi?"

"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Sao lại nói dối?" Tiên Tuyết Chân bước chân vào phòng bắc: "Không phải Tiểu Chỉ với cháu rể đi tỉnh roi sao? Deu là người một nhà, có gì mà phải giấu con?"

Bà nội Vân chửi thâm, biết rồi còn hỏi.

"Vợ thằng cả, sao hôm nay con lại đến đây? Có chuyện gì quan trọng không?”

"Không có gi Tiên Tuyết Chân đứng ở cửa, thò cổ vào trong nhìn: "Chỉ đến xem mẹ có cần giúp gì không?”

Chồn chúc tết gà, chắc chắn không có ý tốt.

"Nhà đông người, làm được, không làm phiền con." Bà Vân từ chối khéo.

"Mẹ, mẹ khách sáo với con làm gì?” Tiên Tuyết Chân nhìn thấy chiếc hộp gỗ de trên tủ đầu giường, mắt sáng lên, kích động xoa tay: Me, cái đó là gì vậy?”

1.10083 sec| 2392.508 kb