Chuong 164:
"Nó đã tặng mẹ rồi, tức là đồ của mẹ, sao mẹ lại không quyết định được?” Tiên Tuyết Chân quyết tâm chiếm đoạt chiếc hộp gỗ.
Bà nội Vân không nói lại được, trực tiếp xông lên kéo Tiên Tuyết Chân, giọng câu xin: "Con dâu, con cũng nói hộp gỗ không đáng giá, con đừng giành với bà già này, trả lại cho mẹ đi."
Tiên Tuyết Chân vốn đã không vui vì không lấy được vòng tay vàng, giờ lại còn muốn giành lại một chiếc hộp gỗ, cô ta càng khó chịu, giơ tay đẩy mạnh bà nội Vân ra.
Chân bà nội Vân không vững, lùi liên tục mấy bước, gáy đập vào góc tủ đầu giường, đau đến nỗi người bà mêm nhữn, ngã ngôi xuống đất, cảm thấy có một dòng nước ấm chảy xuống gáy.
Thấy bà cúi đầu ngồi trên đất, không nhúc nhích, Tiền Tuyết Chân nuốt nước bọt một cách chột dạ: "Mẹ?"
Không có tiếng đáp lại.
Bà ta dùng chân đá bà nội Vân.
Bà nội Vân ngã lăn ra đất, máu ở gáy chảy ngày càng nhiều, nhanh chóng đọng lại thành một vũng máu trên sàn.
Tiền Tuyết Chân sợ hãi, ôm hộp gõ, chạy trối chết.
"Bà ơi, cháu về rồi." Vân Chỉ vốn định đi mua sắm cả ngày nhưng mua được một nửa thì mí mắt trái cứ giật liên hồi, cô sợ có chuyện không hay xảy ra nên về sớm.
Vừa vào sân, Vân Chỉ đã ngửi thấy mùi máu, trong lòng như sét đánh, cô lao vào phòng bà Vân.
Nhìn thấy bà Vân nằm trong vũng máu, dau Vân Chỉ ong ong, rối bời, nhất thời không suy nghĩ được gì.
Cô hét lớn theo bản năng, : “Anh, Cứu, cứu mạng!"
Giang Đình Chi nghe thấy tiếng kêu cứu của Vân Chỉ, vội vàng chạy đến, anh không dám chậm trễ một giây nào, bế bà Vân lên xe: "Đến bệnh viện, nhanh lên."
Vân Chỉ ở ghế sau, cô run rẩy, nắm chặt tay bà nội Vân, giọng nghẹn ngào: "Bà nội ơi, con vê rồi, bà mở mắt nhìn con đi."
Bà Vân thở yếu ớt, mặt không còn chút máu, nghe thấy tiếng gọi của Vân Chỉ, bà cố gắng mở mắt.
"Bà!" Vân Chỉ nắm chặt tay bà nội Vân, nước mắt như chuỗi hạt đứt, rơi la chã: "Không sao đâu, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi."
Đôi mắt bà nội Vân cũng ươn ướt, bà giơ tay còn lại, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Vân Chỉ, giọng khàn khàn: “Cháu gái đừng khóc, bà không sao, không đau chút nào."
"Không khóc, con không khóc.' Vân Chỉ lau mặt bừa bãi, cố nặn ra một nụ cười.
Bà Vân khẽ gật đầu: "Cháu gái của bà, con cười lên là đẹp nhất."
Nói xong, bàn tay đang vuốt mặt Vân Chỉ vô lực trượt xuống, nặng nê rơi xuống ghế.
Vân Chỉ nín thở, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào bàn tay bà Vân rũ xuống ghế.
"Bà... Giọng cô run ray dữ dội, như chiếc lá thu cuối cùng lay động trong gió.
Giang Đình Chi ngôi ở ghế phụ quay đầu lại, thấy cô thất thần, anh đau lòng muốn chết: "Bà quá mệt nên ngủ thiếp đi thôi."
"Ngủ thiếp đi?" Đôi mắt tuyệt vọng của Vân Chỉ lại nhen nhóm hy vọng, cô đưa tay ra dò hơi thở của bà Vân, tuy yếu nhưng vẫn đều, trái tim lơ lửng giữa không trung mới hạ xuống.
Đến bệnh viện, bà nội Vân được đẩy vào phòng phẫu thuật, Vân Chỉ mất hồn ngồi trên băng ghế dài ở hành lang, tháng bảy nóng như vậy nhưng cô lại thấy lạnh đến tận xương tủy, hai tay ôm chặt lấy mình.
Giang Đình Chi ôm cô vào lòng, bàn tay ấm áp xoa xoa cánh tay cô, anh tì cằm lên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng an ủi Vân Chỉ: "Người tốt trời thương, bà sẽ không sao đâu.'
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo