"Đồn công an đâu có phải do tôi mở, nếu họ không phạm tội, tôi có thể bắt người vào đó sao?" Vân Chỉ cảm thấy buồn cười: "Vân Siêu, tôi khuyên anh một câu, bây giờ là xã hội pháp quyền, làm việc phải suy nghĩ đến hậu quả."

Đó là lời đe dọa trắng trợn.

Vân Siêu vốn đã tức tối trong lòng, bị Vân Chỉ kích động như vậy, cơn giận bùng lên, hét lớn: “Anh em ra hết đi."

Vừa dứt lời, bốn năm tên đầu gấu từ trong nhà xông ra, mỗi tên đều câm theo hung khí, gậy gỗ, gạch vỡ, thậm chí còn có cả rìu.

Tên tóc vàng dẫn đầu nheo mắt, nhìn Vân Chỉ một cách dâm đãng, liên tục nuốt nước bọt, dùng vai húc vào Vân Siêu: "Siêu Tử, tao nghe nói mày có hai đứa em gái xinh như hoa, cuối cùng hôm nay cũng được gặp, quả nhiên giống như lời đồn, tuyệt lắm!"

Vài tên lưu manh khác cũng nhìn sang, nước miếng chảy ròng ròng.

"Mày nhìn cái khuôn mặt kìa, giống như quả trứng vừa bóc vỏ, trơn láng mịn màng.'

"Đừng nói đến mặt, chỉ riêng cái tay kia thôi, trắng như chân gà ngâm nước, nếu được hôn một cái, tao năm mơ cũng cười."

Vân Chỉ cúi đầu nhìn tay mình, mày mới là chân gà, cả nhà mày đều là chân gà. "Các anh trai." Vân Chỉ bước ra từ sau lưng Giang Đình Chi, mỉm cười với mấy tên lưu manh: "Chỉ cân hôm nay các anh đừng xen vào chuyện này, các anh muốn hôn cái tay này của tôi thế nào cũng được.

Tên tóc vàng ồ lên một tiếng: "Không ngờ nhỉ, cô gái nhỏ trông yếu đuối thế này mà tính tình lại ngang ngược, dám nói những lời này trước mặt chồng mình, không Sợ sau này anh ta sẽ tính sổ với em sao?"

"Chồng tôi..." Vân Chỉ khựng lại, bước chân dịch chuyển hai bước, kéo giãn khoảng cách với Giang Đình Chi: "Chắc các anh cũng nghe nói rồi một tên bệnh tật không thể bảo vệ được tôi, tôi phải tutim cách tự vệ mình."

Vừa nói vừa ra hiệu cho Giang Đình Chi: "Anh, thấy cơ hội thì chạy.

Quản gia Trần và Tăng Tú Nhi đều ở lại bệnh viện chăm sóc bà nội Vân, chỉ có hai người họ trở về, hai người không địch lại bọn kia, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Anh Cường, con nhóc này láo lắm, nhất định đừng tin lời nó nói." Lần trước Vân Chỉ chỉ nói vài câu đã phá hỏng chuyện hôn sự của hắn ta, Vân Siêu biết cái miệng của cô lợi hại: "Chỉ cân anh Cường giúp em xử lý người này, em đảm bảo sẽ tìm ra chiếc vòng vàng em đã hứa trước đó và dâng tận tay anh.' Tên đầu đàn nhìn Vân Chỉ, lại nhìn Vân Siêu, nhanh chóng đưa ra lựa chọn, hắn ra hiệu cho đàn em, bảo chúng khóa chặt cổng trước.

Vân Chỉ thấy có người đóng cửa, kéo Giang Đình Chi chạy ra ngoài.

Anh em xông lên!" Vân Siêu ra lệnh.

Vài tên lưu manh cam hung khí xông về phía Vân Chỉ và Giang Đình Chi.

Giang Đình Chi ôm Vân Chỉ vào ngực, cánh tay dài ôm lấy eo cô, đưa cô tránh khỏi một gậy của tên tóc vàng.

Vân Chỉ nghe thấy tiếng tim Giang Đình Chi đập mạnh mẽ, không hiểu sao lại thấy an toàn vô cùng. Giang Đình Chi cũng rất lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn, anh nhanh như báo, vừa đá bay tên tóc vàng vừa đấm vào mặt Vân Siêu.

Vân Siêu cảm thấy sống mũi mình gãy rồi, hắn ta đưa tay lên sờ, tay đầy máu, hắn ta trợn mắt gào lên: "Giang Đình Chi, tao liêu mạng với mày!"

1.51312 sec| 2385 kb