Chuong 161:
"Không phiền đâu." Tân Uyên vào nhà, đeo vòng tay vàng vào tay bà Vân: "Hom đi tiệc, cháu sẽ đến sớm một chút, không biết bà Vân có hoan nghênh không?”
Cô ta nói chuyện nhẹ nhàng, cũng dịu dàng như con người cô ta vậy.
Có người lớn nào lại không thích đứa trẻ như vậy, ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà nội Vân cũng không ngoại lệ, bà cười nắm tay Tần Uyên: "Tất nhiên là hoan nghênh rồi, ông ngoại cháu mà biết cháu đến, chắc chắn sẽ vui hơn ai hết."
Tân Uyên nói đùa: "Nếu ông ngoại bắt nạt bà, bà cứ nói với cháu, cháu sẽ giúp bà xử lý ông ấy.
"Được." Bà Vân cười đến nỗi không khép được miệng: “Cháu giúp bà đánh ông ấy."
Ra khỏi nhà họ Vân, Tần Uyên gặp Vân San đang đi làm về ở đầu làng.
Vân San xuống xe đạp, vẻ mặt có chút mệt mỏi: "Cô Tân đến làng có việc gì sao? Tìm anh Giang à?”
Tần Uyên lấy một chiếc khăn tay vuông trong túi xách đưa cho cô: "Đang giữa mùa hè mà sao còn đạp xe về thế? Bác sĩ Giang không lái xe đến trạm y tế sao?"
Vân San dựng xe đạp sang một bên, nhận lấy khăn tay của Tân Uyên, lau mồ hôi trên trán, đáp: "Bác sĩ Giang rất bận." "Ban mấy cũng phải quan tâm đến bạn gái chứ?" Tân Uyên đưa tay vén sợi tóc rối trên mặt Vân San ra sau tai.
Vân San ngượng ngùng mím môi: "Tôi không phải bạn gái bác sĩ Giang..
Tần Uyên kêu lên một tiếng, có vẻ rất ngạc nhiên: "Không phải sao? Tôi còn tưởng hai người đã sớm ở bên nhau rồi chứ, nếu không thì trong trạm y tế có nhiều cô gái trẻ như vậy, tại sao anh ấy lại chọn cô làm trợ lý?"
"Cô Tân biết chuyện này từ đâu vậy?”
"Hôm đó ở bệnh viện, tôi đã gặp Giang Phong, anh ấy nói với tôi."
"Anh ấy còn nói gì với cô nữa khong? Vân San mong chờ.
Tần Uyên lắc đầu, khe cong môi: "Nhưng tôi thấy anh ấy đối xử với cô không giống với những người khác."
Tim Vân San đập thình thịch, nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, nhỏ giọng: "Tôi biết."
Nếu không phải Vân Chỉ suốt ngày đi quyến rũ đàn ông thì Giang Phong đã sớm tỏ tình với cô ta rồi.
'À, đúng rồi." Tần Uyên rất tự nhiên chuyển chủ đề, hỏi: "Bà Vân đãi tiệc, cô đi không?
"Xem đã. Chuyện tình hoàng hôn của bà nội Vân và ông Kim được đồn thổi ram rộ trong làng, mấy ngày nay Vân San đã bị những người khác ở trạm y tế trêu chọc rất nhiều, cô ta sắp phát điên đến nơi rồi "Có thời gian thì đi, không có thời gian thì thôi.
Tần Uyên hơi thất vọng: "Ông ngoại tái hôn, chắc chắn tôi phải đi, chỉ là tôi không quen ai trong làng, nếu cô cũng di thì tốt rồi, ít nhất cũng có người nói chuyện."
"Nếu vậy thì..." Vân San suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Tôi sẽ đến đó vậy.'
"Cảm ơn cô, Tiểu San." Tần Uyên mừng rỡ, tiếp tục nói chuyện phiếm: "Váy cưới do bà Giang thiết kế rất đẹp, lại còn đi kèm với đôi vòng tay vàng mà cô ấy tặng bà Vân nữa...
"Em gái tặng bà nội một đôi vòng tay vàng sao?" Vân San chen ngang.
"Cho nên cô ấy và bà Vân rất hợp nhau." Tần Uyên an ủi: "Nhưng cô cũng đừng quá áp lực, dù sao bà Giang còn có nhà họ Giang chống lưng, một đôi vòng tay vàng đối với cô ấy chẳng là gì cả, cô chuẩn bị quà cũng không cần phải so sánh với cô ấy, bà Vân không phải là người tính toán, chỉ cần cô bỏ tâm ra, bà cụ nhất định sẽ thích.”
Vân San gật đầu: "Vâng, tôi biết rôi..
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo