Chuong 166:
Bà nội Vân nâng cốc thủy tinh: "Không phải bà che chở cho nó, bà sợ cháu làm chuyện dại dột.'
"Cô ấy sẽ không làm chuyện dại dột đâu." Giang Đình Chi đột nhiên đẩy cửa bước vào, tay xách một giỏ trái cây: "Đã bị giao cho công an rồi."
"Anh mua trái cây tiện thể trừ hại cho dân sao?" Vân Chỉ lấy một quả táo trong giỏ trái cây, chùi chùi vào áo Giang Đình Chi, cắn một miếng giòn tan, ngọt quá.
"Cướp tài sản của người khác, lại còn cố ý gây thương tích, ít nhất cũng dăm ba năm.” Giang Đình Chi lấy quả táo trong tay Vân Chỉ, gọt vỏ cho cô: "Ban, không sợ đau bụng à.'
Thấy cháu rể cưng chiều cháu gái như vậy, bà nội Vân rất vui: "Vậy Vân Quang Kim nói thế nào? Nhất là Vân Siêu, lúc công an đến bắt Tiền Tuyết Chân, nó có ở nhà không?”
"Không rõ nữa, lát nữa con sẽ hỏi quản gia Trần." Giang Đình Chi cắt quả táo đã gọt vỏ thành từng miếng nhỏ đưa cho Vân Chỉ.
Vân Chỉ không khách sáo, ăn rất ngon lành, còn không quên nhét một miếng vào miệng bà nội Vân: "Anh ta có ở nhà hay không thì kệ anh ta, mẹ anh ta phạm tội là đáng đời, chẳng lẽ anh ta còn muốn tìm cơ hội trả thù sao?"
"Tính tình nó thế nào, cháu còn không biết à, nóng nảy lên thì chuyện gì cũng làm được. Ba Vân không yên tâm.
"Vậy thì." Vân Chỉ đảo mắt một vòng, quay sang nói với Giang Đình Chi: "Hay là nhốt luôn cả Vân Siêu vào đi?"
Vân Chỉ không lo Vân Siêu sẽ làm phiền cô, vì căn bản hắn ta không vào được nhà họ Giang, nhưng bà nội Vân thì khác, cùng sống trong một làng, Vân Siêu có thể gây khó dễ bất cứ lúc nào, chỉ bằng dứt khoát giải quyết luôn một thể, trừ hậu họa.
Mặt Giang Đình Chi không đổi sắc: "Được."
Vân Siêu là tên lưu manh ở làng Bách Linh, những năm gần đây hắn ta đã làm không ít chuyện xấu, tùy tiện tìm một tội danh cũng có thể nhốt hắn ta vào tù một hai năm.
"Có ổn không?" Dù sao thì Vân Siêu cũng là cháu đích tôn của nhà họ Vân, bà nội Vân không nỡ: "Nếu Vân Siêu cũng bị bắt vào thì bác cả của cháu sẽ oán chết bà mất."
Vân Chỉ cười khẩy: "Vợ ông ta suýt hại chết bà, ông ta còn mặt mũi oán hận bà, không sợ trời đánh a.
"Cháu gái à." Bà Vân nắm lấy tay Vân Chỉ, khổ sở cầu xin: "Coi như bà xin cháu, Tiên Tuyết Chân đã phải chịu hình phạt thích đáng rồi, chuyện này bỏ qua đi."
"Bà ơi... Cuối cùng Vân Chỉ cũng không nỡ, đành gật đầu đồng ý: "Được rồi, chỉ cân Vân Siêu không dua dang, chau cung khong them chấp nhặt với anh ta."
Ngày hôm sau, Giang Đình Chi cùng Vân Chỉ về làng lấy đồ thay cho bà Vân, vừa vào sân đã thấy Vân Siêu ngồi trên bậc cửa nhà, tay hắn ta cầm một con dao nhỏ, dưới ánh nắng mặt trời lưỡi dao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Ôi, cuối cùng cũng chịu về rồi." Vân Siêu xoay con dao trong tay, một chân duỗi ra, rung rung như lên dây cót.
Giang Đình Chi kéo Vân Chỉ ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng: "Thử động đến một sợi tóc của cô ấy xem.
"Nếu không phải các người ngấm ngầm chơi xấu thì mẹ tôi cũng không bị bắt vào tù." Vân Siêu liếc xéo Vân Chỉ: "Con nhóc chết tiệt, tim mày làm bằng gì vậy? Nhất quyết phải đưa tất cả mọi người nhà họ Vân vào tù mới vừa lòng sao?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo