Chuong 159:
Cô ta đứng bên bồn nước, tâm trạng trống rỗng, một tay cầm bình nước nóng, một tay vặn vòi nước, nước sôi nóng hổi tuôn ra.
Tâm trí Tân Uyên không ở đây, không để ý bình nước nóng đã đầy, cho đến khi nước sôi tràn ra đổ lên mu bàn tay.
Đau đến mức cô ta khẽ kêu: "Á"
Cơn đau rát bỏng lập tức kéo cô ta trở về, cô ta giật mình lùi lại như bị điện giật.
"Cô Tần” Vân San tình cờ đi ngang qua thấy Tân Uyên bị bỏng tay, vội chạy tới, kéo cô ta đến bồn nước lạnh bên cạnh.
Nước chảy qua mu bàn tay, Tân Uyên lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều, ngẩng đầu nói với Vân San: "Cảm ơn."
Vân San nhìn chằm chằm vào mu bàn tay bị bỏng đỏ của Tần Uyên, lắc đầu: "Không được, phải bôi thuốc bỏng, tôi sẽ quay lại ngay, cô Tần đợi tôi."
Tần Uyên xách bình nước nóng ngồi xuống ghế dài, đợi Vân San quay lại, câu đầu tiên cô ta hỏi: "Cô quen tôi sao?”
Vân San ngồi xổm xuống đất bôi thuốc cho cô ta, cẩn thận tự giới thiệu: “Tôi tên Vân San, là chị gái của Vân Chỉ.
Tần Uyên say mê Giang Đình Chi, Giang Đình Chi cưới Vân Chỉ, chắc chắn trong lòng cô ta hận chết Vân Chỉ, kẻ thù của kẻ thù là bạn, Van San muốn liên thủ với Tân Uyên để đối phó với Vân Chỉ.
", hóa ra là chị gái của bà Giang." Tân Uyên mỉm cười, nhẹ nhàng đánh giá người đối diện: "Đẹp như bà Giang vậy.'
Vân San bôi thuốc cho Tân Uyên xong, ngôi xuống bên cạnh cô ta, tiếp tục tán gẫu: "Với nhan sắc này của tôi thì sao có thể so sánh với em gái tôi được, em gái tôi là cô gái đẹp nhất làng chúng tôi, hồi đi học có rất nhiều bạn nam theo đuổi, không phải bà Giang cũng để mắt đến khuôn mặt xinh đẹp của em gái tôi sao? Nếu không thì cô ấy cũng không thể lấy được anh Giang.
Mở miệng là gọi em gái, người không biết còn tưởng tình cảm của hai người tốt lắm.
Tân Uyên không phủ nhận, gật đầu cười đáp: "Trước khi quen bà Giang, tôi cũng từng gặp không ít người đẹp nhưng không ai có thể so sánh được với bà Giang."
"Đúng vậy, em gái tôi chỉ được cái mặt thôi." Vân San chuyển hướng câu chuyện, hỏi: "Cô Tần quen anh Giang nhiều năm rồi sao?"
"Ừm." Tần Uyên dịch bình nước nóng bên chân sang một bên, hàng mi dài rũ xuống, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt: "Quen từ nhỏ."
"Thật đáng tiếc." Vân San tỏ vẻ tiếc nuối.
Tân Uyên không hiểu: "Tiếc nuối điều gì?"
"Không có gì. Vân San cười gượng: "Chỉ nghĩ anh Giang trông lạnh lùng như vậy, không ngờ lại rất quan tâm đến em gái tôi, hôm nay em gái tôi bị xe đâm, anh ấy lo lắng lắm.”
"Không lạ, dù sao cũng là vợ anh ấy, chắc chắn anh ấy rất lo lắng." Ánh mắt dịu dàng của Tần Uyên chuyển sang Vân San: "Cho nên nói bà Giang thật có phúc, không chỉ Đình Chi đối xử tốt với cô ấy, mà bà cụ Vân cũng rất thương cô ấy, tuổi cao sức yếu vẫn chạy đôn chạy đáo mua đồ ăn cho bà Giang, nghe nói bà Giang còn không phải con ruột của nhà họ Vân..."
Khuôn mặt Vân San thoáng hiện lên vẻ bối rối. Thấy sắc mặt người đối diện không ổn, Tần Uyên vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, hình như tôi đã xen vào chuyện riêng của người khác."
"Không sao.' Vân San kéo khóe miệng, cố nói: "Bà nội tôi và em gái tôi rất thân thiết, tôi đã quen rồi."
ỊP
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo