Chuong 168:

Thân thủ Giang Đình Chi không tệ nhưng cũng không chống đỡ nổi nhiều người vây đánh như vậy, lại còn phải bảo vệ cô gái trong lòng, anh không chống đỡ được bao lâu, tốc độ ra tay chậm lại.

Vân Siêu thấy cơ hội, câm con dao trong tay, hung hăng đâm tới.

Ánh sáng trắng lóe lên, Vân Chỉ muốn đỡ nhưng Giang Đình Chi nhanh hơn một bước, anh quay người, cúi xuống, toàn bộ cơ thể Vân Chỉ co lại trong lòng anh.

Cô nghe thấy tiếng dao đâm vào thịt, tiếp theo là tiếng "phụt", mùi tanh nồng nặc lan tỏa.

Đột nhiên mọi thứ xung quanh im lặng.

Vài tên lưu manh đều ngây người, trộm gà trộm chó thì thường làm nhưng giết người thì đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy.

Ngay cả Vân Siêu cũng sợ ngây người, mất hồn nói lẩm bẩm: "Không phải tôi, tôi không cố ý..."

Nói xong, hắn ta rút con dao khỏi thắt lưng Giang Đình Chi, máu bắn tung tóe vào mặt, Vân Siêu ngã ngồi phịch xuống đất, sợ hãi ném con dao trong tay đi.

Con dao rơi trúng chân Vân Chỉ, cán dao toàn là máu.

Đột nhiên trái tim cô trống rỗng, giọng nói run rẩy: "Giang Đình Chi?"

Đây là lần đầu tiên Vân Chỉ gọi tên anh.

Khóe môi Giang Đình Chi hơi nhếch lên, ôm chặt cô, cúi đầu, đáp lại bên tai cô: “Anh đây."

"Anh, anh bị thương ở đâu?" Vân Chỉ vùng vẫy quay người lại.

Giang Đình Chi lấy tay che mắt cô, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, không dau.

Rõ ràng Vân Chỉ cảm thấy tay anh đang run.

Vậy mà không đau?

Vài tên lưu manh thấy Giang Đình Chi xảy ra chuyện, chạy nhanh hơn cả thỏ.

Vân Siêu cũng muốn chạy, lại bị Vân Chỉ đè xuống đất, một viên gạch đập vào đầu hắn ta, hắn ta ngất đi, Vân Chỉ vẫn chưa hả giận, tát cho hắn ta mấy cái.

Đau đến mức tỉnh lại.

Vân Chỉ vừa cào vừa cấu, chửi rủa: 'Muốn chết à, chồng tao mà mày cũng dám đâm! Tao đánh chết mày!"

Quá kích động, quá tức giận, hoàn toàn không màng đến hình tượng của mình.

Giang Phong tính toán thời gian xuất hiện, hắn đứng ở cửa, nhìn thấy Vân Chỉ đầu tóc rối bù mà không dám tin.

Ngay cả khi đi dự đám tang, cô cũng phải trang điểm thật đẹp, lúc này lại giương nanh múa vuốt giống như phát điên.

"Thím ba..."

Giang Đình Chi giơ tay ngăn Giang Phong.

Lúc này Giang Phong mới nhìn thấy Giang Đình Chi ngồi trên bậc thêm mái hiên, vội vàng bước tới: "Chú ba, cháu cầm máu cho chú trước.'

Giang Đình Chi gật đầu, quân áo bị cắt ra, côn bôi lên vết thương, rat đến mức dây thần kinh cuối cùng của anh hơi run lên nhưng biểu cảm trên mặt lại càng dịu dàng.

Anh không chớp mắt, nhìn Vân Chỉ trút giận thay anh.

Giang Đình Chi ở phòng bệnh bên cạnh phòng bà nội Vân, Vân Chỉ chăm sóc người này xong lại chăm sóc người kia, chưa đến nửa ngày đã mệt đến mức không nhấc nổi tay. Đợi Giang Đình Chi ăn cháo xong, Vân Chỉ kéo chăn mỏng trên người anh: "Anh ngủ một lát đi? Em sang phòng bên xem bà nội.'

Giang Đình Chi nắm tay cô, nhìn vào đôi mắt hơi mệt mỏi của Vân Chỉ, đau lòng cau mày: "Bà nội có ông Kim chăm sóc, em sang đó làm gì? Làm bóng đèn hả?"

Vân Chỉ còn muốn nói gì đó, Giang Đình Chi dùng sức kéo cô vào lòng: "Không được đi đâu hết, ngủ một giấc cho anh."

Vân Chỉ khó chịu vặn vẹo người.

"Đừng làm loạn, ngủ đi." Giang Đình Chi ấn chặt cái đầu nhỏ không yên của cô.

"Như vậy không thoải mái, không ngủ được." Vân Chỉ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt to long lanh nhìn Giang Đình Chỉ: "Hay là anh dậy, để em lên giường nằm một lát?"

1.32423 sec| 2394.797 kb