Chuong 163:
"Ông Kim tặng món đồ chơi nhỏ này cho mẹ." Cuối cùng Bà Vân cũng hiểu ra Tiền Tuyết Chân đến đây làm gì? Chắc chắn là đã nghe được chuyện Vân Chỉ tặng vòng tay vàng cho bà.
"Chú thật có tâm, hộp gỗ mà cũng có thể chạm khắc đẹp như vậy.' Tiên Tuyết Chân vừa hỏi ý kiến, vừa đi vào nhà thẳng đến chiếc hộp gỗ trên đầu giường: "Mẹ, con xem một chút nhé?"
Bà Vân đã lớn tuổi, sao ngăn được người con dâu cả quanh năm làm ruộng chân tay nhanh nhẹn.
Tiền Tuyết Chân không kịp chờ đợi cầm lấy chiếc hộp gỗ, mở ra. Nhưng bên trong chẳng có gì cả.
Nụ cười trên mặt bà ta nhanh chóng biến mất.
Lúc này bà nội Vân mới đuổi kịp: "Đã bảo là chỉ là một chiếc hộp gỗ, sao con vẫn không tin?"
May mà bà lão có chút cảnh giác, hôm qua đã giấu vòng tay vàng đi rồi.
"Mẹ, mẹ làm vậy là quá đáng rồi đấy!" Tiên Tuyết Chân lập tức không còn tâm trạng vòng vo với bà lão, thẳng thắn nói: "Người một nhà mà sao như phòng trộm vậy, chẳng phải chỉ là một đôi vòng tay vàng thôi sao, cho con xem có mất miếng thịt nào của mẹ không?” "Vòng tay vàng gì?" Bà Vân giả vờ hô đồ, cầm lấy chiếc hộp gỗ trên tay Tiền Tuyết Chân, cẩn thận lau sạch: Không có vòng tay vàng, chỉ là một chiếc hộp gỗ."
"Mẹ đừng lừa con, tay nghề của ông Kim như thế nào, con còn không biết sao? Ông ấy chỉ đan rổ được thôi, còn chẳng biết gì về hộp gỗ cả, cái này là hộp đựng vòng tay vàng Vân Chỉ tặng mẹ."
"Mẹ lừa con làm gì?" Bà Vân cắn chặt không thừa nhận: "Chỉ là một chiếc hộp gỗ, vòng tay vàng mẹ đã bảo cháu gái trả lại rôi, đồ đắt tiên như vậy, sao mẹ nỡ để cháu bé tiêu tiền."
Dựa theo tình cảm của bà nội Vân dành cho Vân Chỉ, điều này cũng không phải không thể. Tiền Tuyết Chân bắt đầu lung lay.
"Không tin thì tự mình đến tiệm vàng mà hỏi." Bà nội Vân nói.
"Thật không?" Tiên Tuyết Chân vẫn còn bán tín bán nghi.
"Thật." Bà nội Vân chắc chắn.
Tiền Tuyết Chân nhìn bà một lúc, thấy bà không có gì khác thường mới miễn cưỡng nói: "Con nói này mẹ, có phải mẹ ngốc không? Vòng tay vàng mà mẹ không cần mà lại coi một chiếc hộp gỗ như bảo bối?"
Nói xong lại giật chiếc hộp gỗ từ tay bà Vân: "Thứ này đáng giá mấy đồng?"
Lật đi lật lại xem xét, thế mà lại thấy có cảm tình, Tiên Tuyết Chân mặt dày mở miệng: "Mẹ, dù sao cũng là một món không đáng giá, mẹ tặng cho con đi?”
Bà Vân hơi mở to mắt: "Con nói gì?"
"Con mang vê đựng đồ trang sức của con." Tiền Tuyết Chân mặt dày nói.
"Con có đồ trang sức gì?" Tiền Tuyết Chân mang theo một chiếc vòng tay bạc làm của hồi môn, tuy không đáng giá nhưng thỉnh thoảng lại lấy ra khoe khoang, sau đó một thời gian dài không thấy bà ta lấy ra nữa, sau này bà nội Vân mới biết chiếc vòng đã bị Vân Siêu lấy trộm đi bán.
Tiên Tuyết Chân có chút ngượng ngùng: "Sớm muộn gì cũng có đồ trang sức, cứ để hộp gỗ ở đây truoc.
"Chờ con có rôi hãy nói." Đồ do cháu gái tặng, sao bà Vân có thể đưa cho người khác.
"Chỉ là một chiếc hộp gỗ thôi mà, lại không phải vòng tay vàng, mẹ keo kiệt quá vậy?" Tiên Tuyết Chân nhét hộp gỗ vào túi, dùng tay ấn chặt, như thể nó đã là đồ của bà ta.
"Việc này mẹ không quyết định được, đợi cháu gái về rồi con hỏi con be.…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo