Chuong 158:

"Cô nói dựa vào đâu? Gây tai nạn rồi bỏ trốn, lại còn đâm vào con trai mình, loại đàn bà độc ác như vậy, tôi không ly hôn với cô thì ly hôn với ai?”

"Tôi không đồng ý." Kim Phương Phượng cầu cứu nhìn ve phía Tần Hồng Chí: "Ba cũng sẽ không đồng ý, đúng không? Ba..

Tần Hồng Chí im lặng một lúc, nói: "Báo công an trước, nếu thực sự là cô làm, Vũ Bân quyết định thế nào, tôi cũng không có quyền can thiệp.'

"Ba?" Kim Phương Phượng đầy hoang mang, lảo đảo sắp ngã.

Vân Chỉ tiến lên vỗ vai bà ta, an ủi: "Bác gái, cây ngay thì không Sợ...

"Cút! Đều tại cô!" Kim Phương Phượng hất người ra.

Vân Chỉ ngôi bệt xuống đất, ngẩng đầu lên đáng thương: "Bác gái, bác tức giận đến mức mất lý trí sao?"

"Cô... Kim Phương Phượng tức đến nỗi không nói nên lời, nghiến răng trừng mắt nhìn Vân Chỉ, mắt đỏ hoe lao ra khỏi phòng bệnh.

Giang Đình Chi đỡ Vân Chỉ dậy, vội vàng quan sát khắp người cô: "Có chỗ nào bị đau không?"

Vân Chỉ tủi thân cắn môi, nhỏ giọng nói: "Mông đau, anh có thổi giúp em không?”

"Đừng giỡn nữa.' Giang Đình Chi ôm lấy cánh tay Vân Chỉ, véo nhẹ một cái: "Về nhà anh thổi."

Vân Chỉ: "...

Trở về, Giang Đình Chi đóng sam cửa lại, từng bước tiến về phía Vân Chỉ, mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Vân Chỉ ngồi trên giường, nghĩ đến việc anh vừa nói về nhà sẽ thổi mông, không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân.

"Bắt đầu đi." Giang Đình Chi cố tình trêu cô, nắm lấy cổ tay Vân Chỉ, tay kia cởi quân cô.

"Anh, không đau nữa rồi, không đau nữa rồi!" Vân Chỉ giấy giụa, vặn vẹo người.

"Không được, tính anh vốn như vậy, nói là làm, không bao giờ nuốt lời. Giang Đình Chi lợi dụng tay chân mình dài, anh ôm chặt Van Chỉ vào lòng, không cho cô trốn thoát.

"Anh khách sáo quá." Vân Chỉ như một chú mèo nhỏ cọ tới cọ lui, cái mông nhếch lên cọ vào đùi Giang Đình Chi.

Phản ứng sinh lý kỳ lạ xuất hiện.

Vân Chỉ rõ ràng cảm thấy có thứ gì đó chọc vào mình, cô ngẩng đầu hỏi Giang Đình Chi: "Anh mang theo súng bên người là vì sợ Kim Phương Phượng bắt nạt em sao?"

"..." Giang Đình Chi xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống.

May mà lúc này quản gia Trân gõ cửa bước vào, Giang Đình Chỉ vội vàng buông Vân Chỉ ra, luống cuống quay người lại.

"Thưa ngài." Quản gia Trân vẻ mặt lo lắng: "Bà Tân xảy ra chuyện rồi."

Vân Chỉ thản nhiên chỉnh lại quần áo trên người, ngồi chờ tin tức tiếp theo.

"Bà Tần quá kích động, chạy ra khỏi bệnh viện thì bị xe đâm, bị thương khá nặng, đã vào phòng cấp cứu." Quản gia Trần tiếp tục nói: "Cô Tân vừa mới đến."

Giang Đình Chi theo phản xạ nhìn ve phía Vân Chỉ, vội vàng phủi sạch quan hệ: "Nói với tôi làm gì? Tôi không quen cô ấy."

Vân Chỉ cười đầy ẩn ý: "Bạn bè mà, anh cũng nên quan tâm người ta một chút."

"Không đi." Giang Đình Chi nhất quyết từ chối, hùng hồn chính nghĩa: "Tôi có vợ rồi, những người phụ nữ khác liên quan gì đến tôi."

Vân Chỉ hừ một tiếng, coi như anh hiểu chuyện.

Nếu không thì sẽ tung chuyện anh mang theo súng bên người ra ngoài.

Vừa đến bệnh viện, Tần Uyên đã biết Giang Đình Chi cũng ở đó, mong anh sẽ đến an ủi mình, đợi đến khi Kim Phương Phượng được đưa từ phòng phẫu thuật vào phòng bệnh thường nhưng ngay cả một sợi tóc của Giang Đình Chi cũng không thấy.

1.02081 sec| 2387.469 kb