Sắc mặt của các cô rất khó coi, nếu Mục Lương không phát hiện, địch nhân suýt nữa lẻn vào Phủ Thành Chủ. - Cô ấy là người chạy trốn tối hôm trước.

Ngôn Băng lạnh giọng nói.

- Ồ? Vừa lúc.

Mục Lương hơi nhướng mày.

- Mục Lương đại nhân, xin hãy trách phạt.

Ngôn Băng, Ngải Lệ Na cùng thỉnh phạt.

Anh cũng không quay đầu lại xua tay, nhàn nhạt nói:

- Vậy phạt trừ điểm cống hiến hai ngày của các ngươi, cùng với bắt buộc trực đêm ba ngày.

Việc đó cũng không thể trách hai người, thật sự là Phủ Thành Chủ cũng không nhỏ, quá ít người thủ vệ.

Chỉ có thể chờ người của Ny Cát Toa đến, nhân lực mới có thể tương đối sung túc. Hơn nữa, kẻ xâm lấn là tới từ trên trời, điểm đó có chút khó phòng ngừa.

- Vâng.

Ngôn Băng và Ngải Lệ Na vội vàng cung kính cúi người đáp lời.

Sau khi đứng thẳng người, hai người liếc nhìn nhau, trừng phạt như vậy thật sự quá nhẹ.

Mục Lương khẽ giật ngón tay, khống chế tơ nhện mang theo bé gái tóc vàng kéo về Phủ Thành Chủ, quay trở lại phòng ăn.

Trong nhà ăn, mọi người thấy Mục Lương đột nhiên rời đi lại trở lại.

Mễ Nặc đứng lên, quan tâm hỏi:

- Mục Lương, xảy ra chuyện gì?

- Có ‘khách’ tới thăm, ta đi mời cô ấy tiến vào.

Mục Lương tiện tay vứt thiếu nữ xuống mặt đất.

- Có khách?

Mọi người nhìn sang thiếu nữ trên mặt đất.

Mễ Á mồm to gặm thịt nướng, cũng quay đầu nhìn qua, mắt to trừng mắt nhỏ với Hi Bối Kỳ.

Phanh!

Thịt nướng trong tay Mễ Á lập tức rơi xuống đập vào đĩa sứ.

- Ư ư ư~

Trong đôi mắt màu máu của Hi Bối Kỳ cũng có chút khó có thể tin.

Biểu cảm trên gương mặt non trẻ của cô từ kinh ngạc biến thành khó hiểu, cuối cùng lại chuyển biến thành tức giận bất bình, trong thời gian ngắn đã trình diễn một hồi kỹ xảo thay đổi sắc mặt.

- Các ngươi biết nhau.

Mục Lương nhướng mày, khóe miệng mỉm cười ngồi lại chỗ.

- Hi Bối Kỳ, sao ngươi lại tới đây?

Mễ Á kinh ngạc hô một tiếng, luống cuống tay chân chà lau dầu mỡ bên miệng.

- Ưm ưm ưm ~

Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt, tức giận đến lông mày màu vàng kim cũng dựng đứng lên.

- Mục Lương…

Mễ Á xấu hổ há miệng thở dốc.

Trên gương mặt xinh đẹp của cô nổi lên một vệt đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi:

- Có thể thả Hi Bối Kỳ ra được không? Cô ấy là bạn của ta.

- Quả nhiên là biết nhau.

Mục Lương khẽ động ngón tay, tơ nhện từ trên người Hi Bối Kỳ buông ra, sau đó tự động phân giải biến mất.

- Ngươi không sao chứ?

Mễ Á vội vàng duỗi tay nâng dậy bé gái tóc vàng.

- Cô gái tai mèo xấu xa, đây là có chuyện gì?

Hi Bối Kỳ xù lông. Cô ở bên ngoài lo lắng cho cô gái tai mèo, nghĩ phải làm như thế nào để cứu người. Kết quả Mễ Á lại ở chỗ này ăn uống thả cửa.

Hi Bối Kỳ nghiến răng nanh, tỏ thái độ ‘ngươi không có một lời giải thích vừa lòng cho ta, ta sẽ cắn cổ ngươi’.

- Chuyện này, ngươi nghe ta giải thích…

Mễ Á tự biết đuối lý. Sau khi cô tìm được em gái, quá hưng phấn nên đã quên truyền tin tức ra ngoài.

- Trước ngồi xuống đi.

Mục Lương mỉm cười xua tay.

Vệ Ấu Lan động tác thuần thục dọn ra bộ đồ ăn, múc ra bát canh.

- Ngươi nói đi…

Hi Bối Kỳ trừng đôi mắt màu đỏ, muốn nghe xem cô gái tai mèo định giải thích ra sao.

- Xin bớt giận, uống chút canh nóng đi.

Mễ Á giật giật miệng, đỡ bé gái tóc vàng ngồi trên ghế dựa.

- Ngươi… Ta tự làm được.

Hi Bối Kỳ xấu hổ buồn bực kêu lên.

Cô thu hồi cánh, đồng tử màu đỏ khôi phục thành màu vàng kim, khiến cho mọi người nhìn thấy đều cảm thấy ngạc nhiên.

- Canh này rất ngon miệng.

Mễ Á đưa tới một bát canh cà chua.

- Ta, ta giận no rồi.

Khuôn mặt nhỏ của Hi Bối Kỳ tức giận phồng lên như con sóc con.

- Ùng ục ùng ục ~

Ngay sau đó, bé gái tóc vàng ngửi thấy mùi thịt ngào ngạt, bụng nàng tức khắc phát ra thanh âm kháng nghị, trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô.

- Ăn đi, việc khác, ăn no lại nói.

Con ngươi màu đen của Mục Lương hiện ra ý cười. Người thú vị, hiểu lầm thú vị.

- Đúng vậy, ăn no lại nói với ngươi.

Mễ Á vỗ vai Hi Bối Tư.

- Ta, ta…

Hi Bối Kỳ không nhịn được, hóa bi phẫn thành sức ăn. Cô một hơi uống hết cả một chén canh cà chua.

Ngay sau đó, Hi Bối Kỳ ra vẻ hung tợn, há miệng lớn cắn xé thịt nướng, một bên nhấm nuốt một bên trừng mắt nhìn về phía cô gái tai mèo.

Kỳ thật là cô đang trộm quan sát mọi người trong nhà ăn.

- Ồ, cô gái tai thỏ, ngươi chắc là Mễ Nặc.

Ánh mắt Hi Bối Kỳ lập lòe.

- Oa, người này thật xinh đẹp ưu nhã.

- Những người này tại sao đều đeo mặt nạ, ăn cơm cũng dùng khăn che mặt?

Hi Bối Kỳ dựng lên lông mày, dần dần khôi phục bình thường, không biết là bị món ăn ngon chinh phục hay đã thật sự bớt giận.

Các cô gái cũng đang đánh giá bé gái tóc vàng.

- Chị, cô ấy chính là người bạn thích hút máu mà ngươi nhắc tới?

Mễ Nặc nhỏ giọng hỏi.

- Ừ, chính là cô ấy.

Mễ Á khe khẽ gật đầu.

Cô kéo tay em gái, nói:

- Tới, chào hỏi với Hi Bối Kỳ một cái.

Cô dự tính dùng em mình khiến Hi Bối Kỳ nguôi giận, như vậy lát nữa bớt phải đi giải thích.

- Ta, ta…

Tay nhỏ nhéo vạt áo, ánh mắt của Mễ Nặc trốn tránh không dám nhìn thẳng, tay nhỏ lo lắng nắm chặt lại buông ra.

Cô tự cổ vũ bản thân, bé gái tóc vàng trước mắt là bạn tốt của chị gái, không phải sợ.

- Không cần miễn cưỡng bản thân.

Mục Lương duỗi tay nắm lấy bàn tay để dưới bàn ăn của Mễ Nặc.

Tính cách rụt rè của cô gái này, thật đúng là không dễ gì thay đổi.

- Không, không có việc gì.

Mễ Nặc chậm rãi lắc đầu.

Cô mím đôi môi hồng, nói lắp chào hỏi:

- Ngươi, ngươi, xin chào, ta.… Ta là Mễ Nặc, em gái của Mễ Á.

Hi Bối Kỳ phồng miệng, nhai thịt nướng, chớp chớp đôi mắt màu vàng kim nhìn về phía Mễ Nặc.

Phòng ăn đột nhiên an tĩnh lại.

Mễ Á thở dài trong lòng, tật xấu rụt rè của em gái, đã qua mấy năm, vẫn là một chút cũng không thay đổi.

Ánh mắt của Mễ Nặc né tránh, tai thỏ màu lam sắp gục xuống. Đúng lúc này, Hi Bối Kỳ duỗi tay nắm lấy tay cô.

Miệng của cô đã nhét đầy đồ ăn, lời nói mơ hồ không nghe rõ:

- Xin chào, ta là Hi Bối Tư.

- Ách….

Mễ Nặc nhìn bàn tay dầu mỡ, sợ hãi giãy giụa một chút.

Sau khi kết thúc bữa tối, trong phòng khách.

Hai người Mễ Á, Hi Bối Kỳ ngồi đối diện nhau.

- Tới, uống trà.

Mễ Nặc bưng chén trà nóng, đặt trên mặt bàn ở giữa hai người.

- Bụng cũng đã no rồi, nên cho ta một lời giải thích.

Hi Bối kỳ liếc mắt chén trà nóng. Cô chán ghét trà, phía trước đã từng nếm qua ở thành Dạ Nguyệt, uống một ngụm liền trực tiếp phun ra, thật sự là quá đắng.

Tương đối mà nói, cô càng thích nước đường ngọt ngào.

- Trước uống chút trà, đây là thứ tốt.

Mễ Á thanh lãnh nói.

- Ta không thích.

Hi Bối Kỳ từ chối.

Mễ Á đẩy chén trà về phía trước, híp mắt nói:

- Trà này không giống bình thường, ngon hơn trà bình thường rất nhiều.

- Không cần, trà đều khó uống.

Hi Bối Tư lại lần nữa từ chối, dáng vẻ kiên quyết không uống.

Mễ Á run rẩy khóe miệng.

Cô bưng lên trà nóng nhấp một ngụm, phát ra thần thái thỏa mãn, phảng phất tâm linh đều được rửa tội.

Hi Mễ Nặc che miệng cười trộm, cũng ngồi xuống nghe. Cô muốn hiểu biết một số việc của chị gái.

- Mau nói.

Hi Bối Tư nghiến răng nanh, hiển nhiên còn chưa nguôi giận.

0.14330 sec| 2440.125 kb