Lúc này, cô chỉ quan tâm khi nào thì em gái mình xuất hiện, đồng thời trong lòng cũng mang cảnh giác, đây có phải một cái bẫy hay không. - Mễ Nặc sẽ nhanh tới thôi.
Mục Lương thản nhiên nói.
Anh nhìn ra Mễ Á vẫn đang cảnh giác và không tín nhiệm, quyết định chờ cô gái tai thỏ tới rồi lại nói chuyện tiếp.
Cũng không lâu sau..
- Chị!!!
Cửa thư phòng bị người ở ngoài đẩy mạnh ra.
Mễ Nặc vui vẻ, kích động chạy vào thư phòng.
…
Mễ Nặc vọt vào thư phòng, con mắt màu xanh lam liếc một cái đã thấy chị gái Mễ Á của mình.
- Mễ… Mễ Nặc?
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Á sửng sốt một chút.
Cặp mắt màu đỏ của cô lóe ra kích động, xông lên phía trước ôm em gái vào lòng lòng.
- Chị, ta rất nhớ ngươi!
Hai tay của Mễ Nặc ôm chặt lấy thắt lưng của chị gái mình.
Cô nghẹn ngào vùi đầu vào lòng Mễ Á, nước mắt không cầm được chảy ra ngoài.
- Ngươi trưởng thành rồi.
Đôi mắt màu đỏ của Mễ Á tràn ngập hơi nước, cằm ghì ở trên đầu em gái mình.
Cô nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt độ cơ thể của em gái, từng thứ đều rất chân thật, không phải đang nằm mơ.
- Ô ô ô…
Mễ Nặc nghẹn ngào khốc lớn.
- Hô…
Mễ Á hít mũi một cái, khàn giọng trấn an:
- Ngoan, đừng khóc.
- Chị, cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Mễ Nặc ngẩng đầu lên.
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất ba ba hỏi:
- Mấy năm nay ngươi chạy đi đâu thế?
- Việc ấy sau sẽ nói cho ngươi.
Đôi mắt màu đỏ của Mễ Á hiện lên tia tránh né.
Trong lòng của cô rất áy náy, bỏ lại em gái một thân một mình, lần đi này chính là bốn năm.
Có thể chuyện liên quan tới Ốc Đảokhông thể nói được, ít nhất không thể nói trước mặt nhiều người như vậy.
- Ngươi cũng không trở lại thăm ta một chút.
Tai thỏ màu lam của cô xịu xuống.
Lúc này thoạt nhìn cô gái tai thỏ muốn ủy khuất bao nhiêu thì có ủy khuất bấy nhiêu.
Mễ Á áy náy sờ tai thỏ của em gái.
Cô yếu ớt nói:
- Ta từng về bộ lạc, nhưng người đã không còn ở nơi đó.
- Xảy ra vài chuyện, ta mới rời khỏi bộ lạc.
Mễ Nặc mấp máy môi hồng giải thích.
Cô như bỗng nhớ ra cái gì, đã vội vàng hỏi:
- Ta để lại đầu mối cho ngươi, ngươi không phát hiện ra sao?
- Đương nhiên phát hiện.
Mễ Á rất nhanh lấy từ bóng tối ra một tảng đá và một bức tranh.
Cô mở ra rồi đưa tới, ôn nhu hỏi:
- Ngươi nói là cái này sao?
- Đúng vậy.
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên, vội vã lôi kéo chị mình ngồi xuống, nói:
- Chị, nhìn rồi có hiểu ý mà ta muốn biểu đạt không?
- Đương nhiên nhìn hiểu.
Mễ Á mở bức hoạ ra.
Cô chững chạc đàng hoàng nói:
- Nội dung bức vẽ là ngươi bị một người cưỡi Lợn Tám Răng Nanh bắt đi.
- Hả?
Ánh mắt Mễ Nặc đờ đẫn, khóe miệng của cô giật một cái.
-…
Mục Lương nín cười.
Quả nhiên, bức họa của cô gái bị hiểu lầm.
- Ách…
Nguyệt Thấm Lam thăm dò liếc nhìn nội dung bức họa, khóe mắt hơi kéo ra.
Nếu là người không biết tình hình thực tế, xem cái này có lẽ sẽ không hiểu được gì nhiều.
- Có gì không đúng sao?
Mễ Á nhíu mày lông.
- Chị, ta đây rõ ràng vẽ một con hung thú Rùa Đen nha.
Mễ Nặc vểnh cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói:
- Ta theo Mục Lương cưỡi Tiểu Huyền Vũ đi tìm ngươi.
Ngôn Băng, Ngải Lỵ Na cũng tò mò nhìn thử nội dung bức vẽ, khóe miệng dồn dập kéo ra.
Bức họa ấy của ngươi đang vẽ gì thế?
Cho dù người hiểu rõ tình hình thực tế, cũng không nhất định có thể đọc được.
- Không phải Lợn Tám Răng Nanh à?
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Á ngẩn ngơ, khó tin nhìn bức họa trong tay.
Cho nên, suy đoán của cô gái tóc vàng là đúng?
- Ta vẽ rất rõ ràng mà, đây là Rùa Đen nha.
Mễ Nặc liếc nhìn về phía chị mình, thanh thúy nói:
- Làm sao lại thành Lợn Tám Răng Nanh rồi hả?
- Đúng là một con Rùa đen.
Cặp mắt màu đen của Mục Lương lộ ra ý cười, góp vui gật đầu.
- Ta…
Mễ Á mím môi, hoài nghi nhân sinh.
- Ục ục~
Đột nhiên, bụng của ai đó trong thư phòng phát ra âm thanh kháng nghị, cục diện nhất thời lúng túng an tĩnh lại.
- Cái đó, bụng của ta khó chịu.
Mễ Á nghiêm trang nói.
Nếu như, không nhìn trên gương mặt xinh đẹp của Mễ Á đang đỏ ửng, e rằng sẽ thật sự che giấu được.
- Chắc là đói bụng rồi, để Tiểu Lan đi nấu chút đồ ăn.
Mục Lương cười nhạt nói.
- Ta đi nấu cho.
Mễ Nặc vội vàng nói.
Cô muốn tự mình xuống bếp nấu ăn cho chị mình.
- Đi thôi, sau khi ăn no thì tắm nước nóng.
Mục Lương mỉm cười nói:
- Đêm nay, để cho cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe đã, chuyện khác ngày mai lại nói.
- Được.
Mễ Nặc cảm kích nói.
Cô lôi kéo Mễ Á rời khỏi thư phòng, có rất nhiều lời muốn nói với chị gái.
- Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.
Mục Lương nhẹ giọng khoát tay.
- Vâng.
Ngôn Băng, Ngải Lỵ Na cung kính đáp, rời khỏi thư phòng.
- Khi nào thì bắt đầu viết tập hai của Hỗn Độn?
Hiện tại, Nguyệt Thấm Lam đứng thẳng lên, hai tay khoát lên vai Mục Lương, lực đạo vừa phải xoa bóp.
Mục Lương giơ tay lên vỗ mu bàn tay của cô:
- Chờ viết xong sách giáo khoa rồi nói.
- Ừm.
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Nguyệt Thấm Lam lộ ra một tia tiếc nuối.
Tuy cômuốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện Bàn Cổ nhưng cũng hiểu mỗi ngày Mục Lương đều bề bộn nhiều việc, nên không bốc đồng nói mấy yêu cầu vô lý.
- Lại ấn vào đầu đi!
Mục Lương mỉm cười nhắm mắt lại.
- Được.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lam khẽ đỏ ửng, bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu xoa bóp huyệt thái dương cho anh.
…
Tại phòng bếp, Mễ Nặc đang bận trước bận sau.
Cô rửa rau, thái thịt, rồi lại khống chế cơn nóng, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập nụ cười vui vẻ.
- Mễ Nặc đại nhân, thực sự không cần ta giúp một tay sao?
Tay Vệ Ấu Lan đan vào nhau.
- Không cần đâu.
Mễ Nặc cũng không quay đầu chỉ dặn dò:
- Ngươi giúp ta dâng chén trà nóng cho Mục Lương nhé, thay ta giục hắn sớm nghỉ ngơi một chút.
Đêm nay, cô phải ở bên cạnh chị gái, không có cách nào quan tâm Mục Lương.
- Được.
Vệ Ấu Lan nhu thuận đáp.
Cô nhìn cô gái tai mèo đang ngồi ở phòng ăn, lúc pha trà cũng rót một chén cho Mễ Á.
- Mễ Á tiểu thư, mời uống trà.
Vệ Ấu Lan đặt cái chén còn bốc hơi xuống.
- Cảm ơn.
Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Mễ Á nhu hòa một chút.
Vệ Ấu Lan khẽ lắc đầu, xoay người đi dâng trà nóng cho Mục Lương đại nhân.
Mễ Á nâng chung trà lên, mũi quỳnh ngửi một chút mùi vị của nước trà.
Cô nhớ rằng trà rất đắng, mùi vị cũng không tốt.
Mễ Á do dự một chút, vẫn cúi đầu mím môi uống một ngụm trà nóng.
- Thực sự quá đắng.
Mễ Á hơi nhíu mày.
Một giây kế tiếp.
Bên trong miệng nàng tiết ra vị ngọt ngào, vui thích híp hai mắt lại.
Phải biết rằng, vị ngọt có thể khiến thể xác và tinh thần của người ta trở nên vui vẻ.
- Uống ngon thật.
Mễ Á cảm thán một phen.
Sau một khắc, một vệt mát lạnh xông lên đầu, khiến tinh thần của cô tỉnh táo hơn.
- Uây~~
Mễ Á không nhịn được phát ra âm thanh khiến người ta mơ màng.
- Đây là trà gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, thấp giọng kinh hô, hiệu quả có thể so với một vài loại bí dược đó.
- Chị, ngươi làm sao vậy?
Mễ Nặc nghe thấy tiếng động, bưng rau xanh xào cải trắng đi ra.
- Đây là trà gì thế?
Mễ Á kinh ngạc hỏi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo