Hi Bối Kỳ bẻ khớp ngón tay, giọng nói trẻ con đề nghị: - Ta cảm thấy bạo lực một chút có lẽ sẽ có kết quả tốt.

- Tán thành.

Mễ Á gật đầu.

- Ngươi, các ngươi muốn làm gì?

Người bán tin tức biến sắc, bị dọa lui về sau hai, ba bước. Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Á trở nên lạnh lùng, tay mắt lanh lẹ bóp cổ tên tình báo.

Cô đạm mạc hỏi:

- Nói cho ta biết em gái ta đang ở đâu, nếu không… Bẻ gảy cổ ngươi đó.

- Khụ khụ, ngươi mau buông ra.

Tên tình báo khó chịu ho khan.

Hi Bối Kỳ mở miệng lộ ra cặp răng mèo nhỏ, bày ra tư thế giương nanh múa vuốt.

Cô không hề cần dùng sức uy hiếp nói:

- Nói đi, nếu không… Ta hút máu của ngươi đó.

- Đừng, ta nói cho các ngươi biết, đừng giết ta.

Thương nhân tình báo đó vội vàng cầu xin tha thứ, rất nhanh đã chịu thua.

- Dám gạt ta, ngươi sẽ chết chắc.

Mễ Á lạnh nhạt nói.

- Khụ khụ…

Tên bán tin tức ho khan, sau đó cắt ngang nói:

- Em gái ngươi chắc đang ở trong thành Huyền Vũ.

- Từ đâu ngươi có được tin tức đó?

Mễ Á cau mày, nắm tên bán tin càng thêm chặt.

- Đương nhiên là ta dò xét được.

Con ngươi của tên bán tin đảo một vòng.

- Xem ra ngươi rất muốn bị ta cắn đứt yết hầu hả.

Hi Bối Kỳ lại nhe răng mèo ra.

- Ta thật sự không có lừa các ngươi, ta có chứng cứ.

Tên bán tin sợ đến phát khóc.

- Chứng cớ gì?

Lực đạo trong tay Mễ Á giảm hơn chút.

- Ta đi lấy.

Tên bán tin tức thở sâu, hy vọng cô gái tai mèo có thể tha cho hắn.

- Đừng hòng dở trò gian trá.

Hi Bối Kỳ cảnh cáo nói.

Ba người đi vào nhà, vẻ mặt của tên thương nhân tình báo lộ đầy vẻ đau khổ, lấy ra một bức tranh chân dung từ trong ngăn kéo.

- Các ngươi xem, người trong bức tranh này có phải ngươi hay không?

Tên bán tin lậu chỉ vào cô gái trong bức tranh.

- Cái này…

Mễ Á và Hi Bối Kỳ rất giật mình.

Người trong bức họa đích xác rất giống cô gái tai mèo,… ít nhất… giống đến tám, chín phần.

Nếu như không phải người rất quen, sẽ không có khả năng vẽ giống được như vậy.

Thật sự là Mễ Nặc vẽ sao?

Nhưng cô quá hiểu em gái mình, với chút tài nghệ về hội họa của cô gái tai thỏ thì không thể nào vẽ được như vậy, đây là đang xảy ra chuyện gì chứ?

Mễ Á kiềm chế lại tâm tình kích động, trầm giọng hỏi:

- Bức vẽ ấy ngươi lấy được từ đâu?

- Đương nhiên là lấy được từ người ở thành Huyền Vũ, tốn không ít tinh thạch hung thú của ta.

Giọng của tên bán tin tức ngày càng nhỏ dần.

Hắn thấy sắc mặt của hai cô gái này ngày càng khó coi, không dám nói thêm mấy lời oán trách nữa, rất sợ bị người ta một chưởng giết chết.

- Còn có tin tức gì không?

Mễ Á hỏi tới.

- Đã hết rồi, chỉ biết có như vậy.

Tên bán tin lậu lắc đầu, suy đoán nói:

- Người trong bức họa kia giống ngươi như vậy, chắc là do người rất quen thuộc với ngươi vẽ ra, cho nên ta mới đoán em gái ngươi đang ở trong thành Huyền Vũ.

Mễ Á và Hi Bối Kỳ liếc nhau.

- Chúng ta đi.

Mễ Á lạnh lùng nói.

Cô cầm bức họa xoay người rời đi.

- Chẳng lẽ ngươi thực sự tin rồi?

Hi Bối Kỳ vội vã đuổi theo.

Cô hoài nghi đây là âm mưu của thành Huyền Vũ, mục đích chính là bắt các cô lại.

Ngoài đường phố.

- Em gái ta chắc đang ở trên thành Huyền Vũ.

Mễ Á dừng bước lại, liếc nhìn cô gái tóc vàng.

Bức chân dung này vẽ dáng vẻ ngày trẻ tuổi của cô, như vậy em gái tuyệt đối có liên quan đến thành Huyền Vũ.

- Ngươi thực sự tin à?

Hi Bối Kỳ khẽ nhíu đôi lông mày màu vàng.

Cô dùng giọng nói loli, trầm giọng nói:

- Ta cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, đây có lẽ là một âm mưu.

- Mục đích là gì?

Mễ Á hỏi ngược lại.

- Đương nhiên là bắt ngươi rồi.

Hi Bối Kỳ nói một cách đương nhiên.

- Tại sao muốn bắt ta?

Mễ Á lại hỏi lần nữa.

- Ta, làm sao mà ta biết chứ.

Hi Bối Kỳ ngập ngừng nói rồi đứng lên.

Cô ngừng nói, tiếp tục khuyên bảo:

- Chuyện đó có khi liên quan đến việc ngươi là thành viên của Ốc Đảo.

-…

Đôi mắt màu đỏ của Mễ Á khẽ né tránh, khả năng đó cũng không nhỏ.

Cô thở sâu, nghiêm túc chân thành nói:

- Vô luận như thế nào ta cũng muốn đến thành Huyền Vũ xem lại thử, có thể em gái ta thực sự đang ở chỗ đấy.

- Ngươi điên rồi, việc này phải có kế hoạch mới được.

Hi Bối Kỳ lo lắng hô.

Mễ Á cố chấp nói:

- Ta không chờ được nữa, cuối cũng vẫn phải thử một chút.

- Nếu như em gái ta bị người của thành Huyền Vũ bắt giữ, ta đây lại càng phải đi cứu con bé càng sớm càng tốt.

Trong lòng cô cực kỳ lo lắng cho em gái, chờ thêm một chút đồng nghĩa với việc Mễ Nặc sẽ càng ngày nguy hiểm hơn.

- Ngươi… Ngươi thực sự hết thuốc chữa rồi.

Hi Bối Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

- Lần này, ta sẽ tự đến thành Huyền Vũ một mình.

Mễ Á trầm giọng nói.

- Ngươi muốn bỏ lại ta? Một mình đến thành Huyền Vũ?

Vẻ mặt của Hi Bối Kỳ lộ vẻ khó tin.

- Không phải, ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện khác.

Mặt Mễ Á tràn đầy nghiêm túc nói.

Hi Bối Kỳ phồng miệng, tức giận hỏi:

- Chuyện gì?

- Nếu như ta thất bại, hoặc gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Giọng nói của Mễ Á thêm lạnh nhạt:

- Ta cần ngươi thay ta tới Ốc Đảo cầu cứu.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, giả sử em gái thực sự ở thành Huyền Vũ.

Mà, cô lại rơi vào bẫy được âm mưu bày sẵn, như vậy Ốc Đảo sẽ là hi vọng cuối cùng của cô và Mễ Nặc.

- Thành Phi Điểu có một điểm liên lạc với Ốc Đảo, ngươi có thể đến đó, đây là địa chỉ.

Mễ Á lấy ra một khối da thú, trịnh trọng đặt ở lòng bàn tay Hi Bối Kỳ.

- Ngươi… Sao ngươi không trực tiếp đến thành Phi Điểu, tìm cao thủ của Ốc Đảo tới rồi cứu em gái của ngươi cũng không trễ.

Hi Bối Kỳ cầm lấy miếng da thú, hé miệng hỏi:

- Vì sao không chờ thêm vài ngày?

- Không còn kịp nữa rồi.

Mễ Á lắc đầu.

Cô không chờ thêm được nữa, trong lòng cũng có những suy đoán khác, mọi việc đều có nhiều loại khả năng.

- Ta không quản ngươi nữa.

Hi Bối Kỳ nghiến răng mèo.

- Hãy giúp ta.

Mễ Á trịnh trọng khom lưng hành lễ.

- Ngươi làm gì thế hả?

Hi Bối Kỳ bị dọa cho giật mình, vội vã nhảy ra tránh né.

- Bây giờ, ta sẽ đến thành Huyền Vũ, ngươi hãy tự chăm sóc bản thân, đừng để bị người thú bắt được.

Mễ Á trầm giọng căn dặn, xoay người chuẩn bị rời đi.

- Này? Ta còn chưa chấp nhận giúp ngươi mà!

Hi Bối Kỳ hô to một tiếng.

Đáng tiếc Mễ Á đã chạy xa, dùng bóng tối nhanh chóng rời đi.

- Thực sự ta phải làm thật sao?

Hi Bối Kỳ cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ non nớt tràn đầy phiền muộn.

Đêm tối bao phủ thành Thánh Dương.

Trong góc phố tối tăm, một bóng đen hiện lên, biến thành Mễ Á tóc đen và đôi mắt màu đỏ.

Cô nhìn quét bốn phía, tự lẩm bẩm:

- Hai người kia đang ở đâu nhỉ?

Thiên Môn Lâu đã đóng cửa, hiện tại không thể dựa vào phương thức bình thường để đến thành Huyền Vũ, chưa kể còn có mấy tên người thú đáng ghét đang chờ.

Cho nên, Mễ Á bạo gan nghĩ đi tìm người của thành Huyền Vũ, để bọn họ dẫn cô vào.

Cô quanh quẩn ở thành Thánh Dương Thành hết thời gian ba đống lửa mà vẫn chưa gặp được mục tiêu.

- Ngươi đang tìm gì vậy?

Đột nhiên, bên người Mễ Á vang lên một giọng nữ lạnh lùng trong trẻo.

0.15998 sec| 2436 kb