Ngôn Băng phá thuật ẩn thân xuất hiện ra khỏi bóng tối, cặp mắt màu tím nhìn chằm chằm cô gái tai mèo trước mắt, lần này sẽ không để cho cô chạy mất nữa. Cô cũng không muốn nhiệm vụ lại thất bại.
Đôi đồng tử màu đỏ của Mễ Á co rụt lại, nhìn cô gái thần bí mặc áo giáp trước mặt, cố nén xúc động sử dụng năng lực ẩn thân để tẩu thoát.
Cô thở sâu, lạnh lùng nói:
- Ta tìm ngươi.
- Vì sao?
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Ngôn Băng hiện lên nhiều vẻ kinh ngạc.
Mễ Á lấy từ trong túi ra một bức họa chân dung mà cô đã lấy được ở chỗ thương nhân tình báo, run rẩy một mạch rồi đứng thẳng.
Cô lạnh nhạt hỏi:
- Không phải các ngươi đang tìm ta sao?
- Đúng vậy.
Ngôn Băng liếc nhìn bức họa, gật đầu thừa nhận.
Mễ Á thở sâu, trầm giọng hỏi:
- Em gái ta đang ở trong tay các ngươi?
- Mễ Nặc?
Trong đầu Ngôn Băng chợt hiện lên bóng dáng của cô gái tai thỏ.
- Đúng rồi, hiện tại cô ấy thế nào rồi?
Mễ Á kích động trợn to đôi mắt màu đỏ.
Cô có chút kích động, quả nhiên em gái đang ở thành Huyền Vũ.
Ngôn Băng thản nhiên nói:
- Hiện tại, cô ấy sống rất ổn, ngươi theo ta trở về thì có thể gặp được cô ấy.
Cô mãi vẫn chưa quên nhiệm vụ mà Mục Lương đại nhân giao phó, trước mắt vẫn cần đưa cô gái tai mèo trở về.
- Các ngươi đang giam cầm cô ấy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Á trở nên lạnh lẽo, tóc dài màu đen bị gió đêm thổi bay.
- Không có.
Sắc mặt của Ngôn Băng vẫn lạnh lẽo như cũ.
Cô xoay người đi về cuối hẻm, bình tĩnh nói:
- Muốn gặp cô ấy, vậy thì đi theo ta.
-…
Mễ Á thở sâu, vì em gái, dù đó có là nơi đầm rồng hang hổ thì cũng phải đi.
Trong đêm, hai người cùng đi về phía trước, khoảng chừng qua thời gian một đống lửa thì Ngải Lỵ Na xuất hiện.
Lúc trời tối, cô và Ngôn Băng tách nhau ra đi tìm cô gái tai mèo, đã hẹn gặp nhau ở đây.
- Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Ngải Lỵ Na liếc nhìn cô gái tai mèo ở phía sau.
Cô hiếu kỳ hỏi:
- Còn một đồng bọn khác của ngươi đâu rồi?
- Cô ấy đi rồi.
Mễ Á không biểu cảm đáp.
- Được rồi.
Ngải Lỵ Na nhún nhún vai.
Mục tiêu chủ yếu vẫn là cô gái tai mèo, còn tiểu gia hỏa biết bay kia có hay không cũng không quan trọng.
- Trở về thôi! Chắc Mục Lương đại nhân đang đợi đó.
Ngôn Băng nhẹ giọng nói.
Ngải Lỵ Na gật đầu, mềm mại nói:
- Tiểu Thải đang chờ ở ngoài thành rồi.
- Ngươi dẫn cô ấy, ta đi phía trước mở đường.
Ngôn Băng nói xong ẩn thân biến mất.
-Ừ.
Ngải Lỵ Na mím môi một cái, còn chưa dứt câu.
Cô nhìn cô gái tai mèo, dặn dò:
- Theo sát.
Mễ Á không nói lời nào, dùng hành động thay lời nói.
Tốc độ của cô không chậm chút nào, dù sao cô cũng là Dị biến giả hình mèo. Ngoài thành Thánh dương, bóng dáng Mễ Á hiện ra từ bóng tối.
Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na cũng giải thuật ẩn thân.
- Tiểu Thải, chúng ta ở chỗ này.
Ngải Lỵ Na hô.
Mễ Á cau mày chờ đợi, có người tới tiếp ứng sao?
Sau đó, đột nhiên xuất hiện một khí tức của hung thú, khiến tóc gáy của cô dựng đứng.
- Có hung thú ở gần đây!
Cô khẽ quát một tiếng, đã muốn sử dụng năng lực ẩn thân.
- Bình tĩnh, đó là Tiểu Thải.
Ngải Lỵ Na vội vã lên tiếng trấn an.
- Cái gì?
Mễ Á hơi sững sờ.
- Mau lên đây đi.
Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng đã thuần thục xoay người ngồi ở trên lưng con kỳ nhông khổng lồ.
- Hung thú biết ẩn thân?
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Mễ Á tràn đầy giật mình.
Trước mắt hai người đã lần thứ hai ẩn thân, khí tức của hung thú vẫn còn đó.
- Lên đây đi.
Ngải Lỵ Na thúc giục.
Mễ Á đưa tay về phía trước, trong không trung đụng phải thứ gì đó lạnh băng, cực kỳ giống miếng vảy.
Cô leo lên lưng một con hung thú không biết tên.
- Ngồi vững nhé, Tiểu Thải trở về đi.
Ngải Lỵ Na vỗ lưng Tiểu Thải.
Mễ Á con chưa hết kinh ngạc thì phát hiện mình cũng đã ẩn thân, được con hung thú tên Tiểu Thải cõng đi, các cô nhanh chóng đi về phía thành Huyền Vũ.
Kỳ Nhông Ba Màu đưa ba người đi vòng qua phía Huyền Vũ.
- Cầm chắc nhé.
Ngôn Băng nhắc nhở một câu.
Mễ Á vô thức vịn chặt lấy miếng vảy trên người con hung thú.
Động tác của Kỳ Nhông Ba Màu rất nhanh chóng, cực nhanh leo lên vách đá, lại leo lên thành tường, hiện thân ra ngoài.
Trong lòng Mễ Á chấn động, thực lực của con hung thú ít nhất cũng cấp năm, thậm chí có thể đã đạt cấp sáu.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Ngải Lỵ Na xoa đầu Kỳ Nhông Ba Màu.
Kỳ Nhông Ba Màu liếc cô một cái, rồi thân thể biến mất, lại tiếp tục ẩn thân.
- …
Khóe miệng cuar Ngải Lỵ Na co quắp lại, đây là bị chê sao?
Cô giả vờ như không có chuyện gì, nói:
- Đi thôi, đi gặp Mục Lương đại nhân.
- Ta muốn gặp em gái ta trước đã.
Mễ Á lạnh lùng nói.
- Gặp Mục Lương đại nhân là có thể gặp em gái ngươi.
Ngôn Băng nhẹ nhàng nói.
- Mễ Nặc đang ở Phủ Thành Chủ.
Ngải Lỵ Na khoát tay áo, đi ở phía trước nói:
- Sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ dẫn ngươi đi gặp cô ấy.
-…
Mễ Á mấp máy môi hồng, trầm mặc.
Cô nhìn Trà Thụ khổng lồ ở phía trên cao kia, trông giống Ốc Đảo nên có cảm tình với nó.
Mễ Á thu hồi ánh mắt, cùng đi theo xuống tường thành, đi về phía Khu vực Trung ương.
Ba người leo lên hai tầng đầu tiên, đi tới tầng thứ ba của Cung Điện.
Lên tới Khu vực Trung ương, đây là lần thứ hai Mễ Á tới nơi này.
Lần đầu tiên là lén lút tới.
Bây giờ, Mễ Á lại quang minh chính đại tới, phương thức khác nhau nên tâm tình cũng khác nhau.
Đứng trước cổng Cung Điện của Phủ Thành Chủ.
- Trở về rồi à?
Ly Nguyệt hiện thân ra, hiếu kỳ nhìn phía cô gái tai mèo.
- Mục Lương đại nhân đâu rồi?
Ngôn Băng nhẹ giọng hỏi.
- Ở thư phòng, các ngươi đi theo ta.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói.
Cô dẫn người đi tới ngoài thư phòng, gõ cửa phòng.
Cộc cộc cộc!
- Vào đi.
Mục Lương hô.
Kẽo kẹt…
Ly Nguyệt đẩy cửa phòng ra, ôn nhu báo cáo:
- Mục Lương, Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na đã trở về.
Giọng của cô mang theo một tia mừng rỡ, nói:
- Còn dẫn theo chị của Mễ Nặc nữa.
- Cho các cô ấy vào đi.
Mục Lương nhướn mày, nhẹ giọng nói:
- Nhanh đi gọi Mễ Nặc tới.
- Vâng.
Ly Nguyệt ra khỏi thư phòng.
Cô nói với ba người:
- Các ngươi vào đi, ta đi gọi Mễ Nặc qua đây.
Lúc này, chắc Mễ Nặc đang bận rộn ở phòng bếp!
- Mễ Nặc, cô ấy đang ở đâu?
Mễ Á nghe thấy tên em gái, nhất thời vực dậy tinh thần.
- Đừng gấp gáp, chúng ta đi vào trước đã.
Ngôn Băng ngăn cô gái tai mèo lại, dẫn đầu tiến vào thư phòng.
Ba người tiến vào thư phòng thì thấy Mục Lương đang mỉm cười quan sát các cô.
Nguyệt Thấm Lam thì ngồi ở bệ cửa sổ đọc sách, vẫn là bản Hỗn Độn kia.
Đây là lần thứ ba cô đọc, nội dung thần bí quá hấp dẫn người ta.
Mục Lương đan hai tay vào nhau, nhẹ giọng nói:
- Vất vả cho các ngươi rồi.
- Không vất vả.
Đôi mắt tím của Ngôn Băng cũng nhu hòa đi nhiều.
- Chúng ta đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Ngải Lỵ Na cười yêu kiều đưa tay duỗi lưng.
Mục Lương đánh giá diện mạo cô gái tai mèo, xác định đây là chị gái của Mễ Nặc.
Khóe miệng của anh mỉm cười, hỏi:
- Ngươi tên là Mễ Á đúng không?
- Em gái ta đâu?
Mễ Á vội vàng hỏi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo