Giả sử cô ấy muốn rời đi, có lẽ anh sẽ rất đau khổ! - Chẳng lẽ cũng làm cho Mễ Á ở lại?

Mục Lương suy tư về các khả năng có thể giữ cô ấy lại.

Cuối cùng, anh cũng không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào cả, chỉ có thể tin tưởng vào sự lựa chọn của Mễ Nặc.

Hiện tại, còn có một việc làm cho anh để bụng.

Mục Lương đứng lên, đi mấy bước tới trước mặt trứng Lôi Linh Thú, giơ tay lên khe khẽ gõ vỏ trứng một cái.

Bang bang!!

- Còn rất rắn chắc.

Mục Lương cầm lấy quả trứng ở lòng bàn tay, đảo qua một vòng, tự lẩm bẩm:

- Trứng Lôi Linh Thú.

Nghe cái tên chính là thuộc tính linh thú?

Trả lại?

Không thể, tiền vào túi của anh sẽ không có đạo lý trả lại.

- Ly Nguyệt, nghe nhắc qua thành Vạn Yêu sao?

Mục Lương buông trứng Lôi Linh Thú ra.

Anh có dự cảm quả trứng rất nhanh sẽ nở ra, đến lúc đó trực tiếp thuần hóa thành động vật thuần dưỡng, hy vọng có thể đạt được năng lực sấm sét.

Hiện tại, cần phải giải quyết thành Vạn Yêu, trước tiên cần thám thính thực lực chân chính của đối phương, biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

- Chỉ nghe qua tên, nhưng không phải là rất biết rõ.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

- Lại không biết thế lực thành trì lớn ấy như thế nào?

Mục Lương cau mày.

- Có thể trực tiếp hỏi Mễ Á tiểu thư và Hi Bối Kỳ tiểu thư, các cô ấy có thể biết.

Ly Nguyệt nhắc nhở một câu.

Mấy tin tức đó là thám thính được trong miệng từ Mễ Á, Hi Bối Kì, có thể các cô ấy biết được thành Vạn Yêu như thế nào.

Mục Lương đồng ý gật đầu:

- Đã biết, chờ cơ hội hỏi một phen!

Hiện tại, hai bên còn chưa quen biết nhau, tùy tiện hỏi chuyện ấy có chút không thích hợp.

Nếu như hiện tại hỏi, đối phương có lẽ sẽ có chút giấu giếm, dù sao trứng Lôi Linh Thú đã từng thuộc về các cô ấy.

Nếu như vậy, còn không bằng tiếp xúc nhiều với nhau một khoảng thời gian, ngược lại trước khi đến thành Phi Điểu, các cô ấy cũng sẽ không rời đi.

-… Ta sẽ đi đến thành Thánh Dương để hỏi thăm.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Đã cực khổ cho ngươi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Không khổ cực, ta sẽ trở về trực đêm.

Ly Nguyệt nhoẻn miệng cười lắc đầu.

Cô cầm lấy mũ giáp một lần nữa đội vào bên trên đầu, che khuất khuôn mặt bị đường chỉ màu đỏ che khuất.

Chỉ cần có ngươi ở đây tuyệt đối không có khổ cực.

Những lời ấy Ly Nguyt tuyệt đối sẽ không nói ra.

Cửa thư phòng mở ra, Ly Nguyệt lần thứ hai tiến vào trạng thái ẩn thân rời đi.

Hắt xì!

Cửa thư phòng đã đóng lại.

Mục Lương cúi đầu tiếp tục giải quyết sự vụ, kế hoạch cải cách tiếp theo của thành Huyền Vũ sẽ được hoàn thành xong.

- Mục Lương, ta vào được không?

Cửa thư phòng lần thứ hai bị đẩy ra, lần này là Mễ Nặc.

Cô bưng trà nóng với thịt xé xào tiến vào, vừa đi vừa nói:

- Đã muộn như thế, chắc ngươi đã đói bụng rồi, ăn một chút gì đi hả tiếp tục công việc nữa.

Từ khi chị gái của Mễ Nặc rời khỏi nơi đó, sau đó nghĩ tới muốn làm bữa ăn muộn cho Mục Lương.

- Không đúng, ăn xong những thứ này ngươi phải đi nghỉ ngơi liền.

Mễ Nặc, tai thỏ màu xanh nhạt rung một cái, động tác nhanh nhẹn sắp xếp lại mọi thứ trên bàn làm việc.

Mễ Nặc một bên chỉnh lý, trong miệng nói rất nghiêm túc:

- Nếu như việc không cần gấp gáp có thể qua ngày mai tiếp tục xử lý, hoặc để cho ta giúp ngươi cũng được.

Mục Lương không tìm được cơ hội để chen miệng vào, mỉm cười bưng trà nóng lên uống, lẳng lặng mà nghe Mế Nặc nói chuyện đâu đâu.

- Đúng rồi, có chuyện này ta muốn cùng nói với ngươi.

Mễ Nặc thu thập văn kiện trên tay, kéo cái ghế qua ngồi bên cạnh Mục Lương.

- Chuyện gì?

Mục Lương ngoài miệng hỏi, trong lòng lại đang rất loạn.

- Liên quan tới chuyện của quả trứng kia, dường như quả trứng kia có quan hệ với thành Vạn Yêu.

Mễ Nặc nói lại một lần những gì Hy Bối Kì đã kể.

Trên mặt anh có chút lo lắng.

- Ta biết rồi, ta sẽ lưu ý.

Mục Lương nghiêm túc một chút.

- Vậy là tốt rồi.

Mễ Nặc mím môi một cái.

- Được rồi, ngươi nên nghỉ ngơi.

Cặp mắt màu đen thâm thúy Mục Lương nhìn chằm chằm cô gái.

Mễ Nặc một tay đặt ở thắt lưng, gắt giọng:

- Ngươi mới …

- Ta giải quyết sắp xong rồi, chờ một hồi là có thể đi ngủ.

Mục Lương nói vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng.

- Chuyện kia, vậy được rồi, ta đi về trước.

Mễ Nặc bên tai phiếm hồng.

Đêm nay, Mục Lương làm sao vậy? Hai mắt làm sao cứ nhìn chăm chú vào nàng?

Hơn nữa, âm có thanh thể khiến người ta nghe xong như có ngàn móng vuốt cào qua.

Ánh mắt của Mễ Nặc có chút né tránh, có chút hốt hoảng đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài.

Trước khi cô rời đi không quên lại căn dặn một câu:

- Ngươi nên nghỉ ngơi sớm một chút.

- Đã biết.

Mục Lương thấy buồn cười.

Anh không biết vì sao, không hiểu tâm trạng hôm nay thế nào mà cứ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Đêm khuya.

Muốn rời khỏi thành Thánh Dương, đi thông ra ngoài nhất định phải đi con đường dưới lòng đất.

Ny Cát Sa dẫn một đội người đang cẩn thận từng li từng tí đi tới.

Trong đội ngũ có nữ có nam, toàn bộ đều là người trẻ tuổi, bọn họ đều bị nhiễm Hư Quỷ Cảm Nhiễm, cộng thêm Ny Cát Sa, nơi đây tổng cộng có hai mươi lăm người.

Bọn họ đều là những người bị Ny Cát Sa thuyết phục bỏ trốn, chuẩn bị rời khỏi thành Thánh Dương tìm Mục Lương để nương tựa.

- Bước nhanh lên.

Ny Cát Sa nói với khuôn mặt nghiêm túc, bên trong đôi mắt màu xanh tràn đầy sự khẩn trương.

Trong lối đi có gió nhẹ thổi, âm thanh kia làm cho tóc quăn của cô cuộn gợi lên, trên mặt mơ hồ xuất hiện vẻ khẩn trương.

- Chị Ny Cát Sa, thành chủ thành Huyền Vũ thực sự sẽ cho chúng ta ở lại sao?

Có một giọng nói yếu ớt vang lên.

Trong đội ngũ, một bé gái nhỏ tuổi có chút nghi ngờ.

- Chắc chắn, ta cam đoan.

Ny Cát Sa trả lời với thái độ chắc chắn.

Cô sợ trong lòng mọi người đều hoài nghi, chỉ có thể trấn an đội ngũ, đề phòng sẽ xuất hiện những rối loạn nội bộ không cần thiết, cô cũng phải khẳng định trả lời một cách thực sự thuyết phục.

- Vậy là tốt rồi, nghe những người khác nói trong thành thành Huyền Vũ rất đẹp, đường phố sạch sẽ, không có vị hôi chua.

Trên gương mặt của A Mạn tràn đầy sự hứng thú đi tới.

Cô chính là bé gái nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ, năm nay chỉ mới có mười bốn tuổi, má phải và trên cổ cũng có đường chỉ màu đỏ của Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

Một vị thiếu niên khác hỏi:

- Nghe nói có Phố Buôn Bán có thể mua được rất nhiều thức ăn, là thật sao?

- Ừm, là thật.

Ny Cát Sa hạ giọng đáp lại một câu:

- Ta còn được đi dạo trong thành, hoàn toàn chính xác có rất nhiều món ăn ngon.

Cô lại bồi thêm một câu:

- Các ngươi đi đến đó chắc chắn là sẽ rất thích.

- A…

Thành Huyền Vũ lập tức xuất hiện trong tưởng tượng của mọi người.

Những người khác dồn dập cảm thán.

- Còn có một cái vấn đề, ta lần thứ hai muốn xác nhận.

Một cô gái có khuôn mặt lạnh lẽo đặt câu hỏi.

Ny Cát Sa đi bộ không ngừng, thuận miệng hỏi:

- Vấn đề gì?

- Chúng ta đều là người bị Hư Quỷ Cảm Nhiễm, sau khi đến thành Huyền Vũ thực sự sẽ không bị bài xích sao?

Âm thanh của cô gái lạnh lùng trong trẻo kia quanh quẩn trong con đường ở dưới lòng đất.

0.33041 sec| 2434.195 kb