Người thú đầu sói thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn có thể ngửi được đại khái vị trí của kẻ địch, tránh cho trường hợp bị đánh lén. - Không quan trọng, chỉ là hai người này các ngươi không thể động đến.

Ngải Lỵ Na vung nắm đấm lãnh đạm nói.

Con ngươi của Hi Bối Kỳ đảo một vòng, lớn tiếng nói:

- Bọn họ là người của thành Huyền Vũ, trứng Lôi Linh Thú là bị bọn họ lấy đi.

-???

Khóe miệng của Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng đều co quắp lại, rất muốn dùng sợ dây khâu lại cái miệng dài của cô gái kia.

- Lại là người của thành Huyền Vũ?

Người thú đầu sư tử và người thú đầu sói đều biến sắc.

Người ẩn thân không phủ nhận, quả trứng Lôi Linh Thú kia thật sự đã bị thành Huyền Vũ cướp đi rồi.

- Giao trứng Lôi Linh Thú ra đây.

Người thú đầu sư tử cắn răng nghiến lợi nói.

Ngải Lỵ Na trợn tròn đôi mắt:

- Thứ đã vào trong túi của Thành chủ đại nhân chúng ta thì sẽ không có đạo ký nhổ ra.

- Không nói nhảm cùng bọn chúng nữa, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn.

Ngôn Băng nhắc nhở.

Ngải Lỵ Na gật đầu:

- Biết rồi.

- Ở đây.

Người thú đầu sói hét lên, nhắc nhở người thú đầu sư tử.

Hắn ngửi được vị trí của Ngôn Băng, tung ra móng vuốt, bỗng nhiên bắt đầu tấn công trước.

Người thú đầu sư tử theo sát ở phía sau, trứng Lôi Linh Thú nhất định phải cướp lại.

Thương thương…

Ngôn Băng đưa bả đao ngăn chặn móng vuốt của người thú đầu sói, cùng giao chiến với hắn.

Bên tường, đôi mắt Mễ Á sáng lên, tìm được cơ hội.

Cô hạ giọng nói:

- Nhân lúc bây giờ, chúng ta đi.

- Được.

Hi Bối Kỳ đáp lời.

Cô vỗ cánh, dùng sức lực cuối cùng để đưa Mễ Á ra ngoài.

- Chia ra chạy, dựa theo chỗ ước hẹn lúc trước tập hợp ở nơi đó.

Mễ Á dặn dò.

Các cô dựa vào mấy địa điểm ẩn thân, chính vì để chuẩn bị cho một ngày như vậy.

- Được.

Hi Bối Kỳ đáp lời, chia ra chạy mới có cơ hội trốn thoát lớn hơn.

Cô để Mễ Á ở chỗ bóng tối bên tường, sau đó vỗ cánh bay đi.

Mễ Á thì sử dụng hình dạng mèo dị biến giả với tốc độ nhanh nhẹn cao rời khỏi, trong lúc đó còn sử dụng năng lượng ám ảnh.

Kết quả chính là mới khôi phục được một chút năng lượng ám ảnh, lại sử dụng nên đã cạn kiệt.

- Ahh, lại để cho bọn họ chạy rồi.

Khóe mắt Ngải Lỵ Na nhìn cô gái mèo chạy trốn.

Cô tức giận nắm quyền đấm vào ngay trên đầu người thú đầu sư tử, hai người cùng nhau lùi lại ba đến năm bước.

Ngôn Băng lạnh lùng nói:

- Đừng vướng víu, hãy hoàn thành nhiệm vụ trước.

Cô tránh khỏi sự vướng víu của người thú đầu sói, ẩn thân chuẩn bị rút lui.

- Đừng hòng đi, giao trứng Lôi Linh Thú ra đây.

Người thú đầu sói đuổi theo.

Người thú đầu sư tử phiền muộn, khứ giác của hắn cũng không tốt như người thú đầu sói, làm sao có thể đuổi theo địch được chứ?

- Là ai dương oai ở trong thành Thánh Dương của ta?

Phía xa truyền đến âm thanh giận dữ, có nhân vật lớn đến rồi.

- Không tốt, rút lui trước.

Sắc mặt của người thú đầu sư tử trầm xuống.

Cuối cùng vẫn là dẫn đến sự chú ý của cao thủ thành Thánh Dương, chỉ sự dẫn đến thống lĩnh mới chính là phiền phức nhất.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na cũng bắt đầu bình tĩnh rút khỏi.

Người thú đầu sói không cam tâm, cũng có kiêng kỵ với thống lĩnh của thành Thánh Dương.

Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể cắn răng rút lui theo người thú đầu sư tử.

….

Lúc xế chiều, trong sân của một tòa không người ở khu thành Bắc thành Thánh Dương.

Hi Bối Kỳ thu cánh hạ xuống trong viện, cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, tròng mắt màu đỏ ngòm chậm rãi tan đi, biến trở về con mắt màu vàng óng.

- Ngươi không sao chứ?

Giọng nói yếu ớt của Mễ Á vang lên trong phòng.

Hi Bối Kỳ nghe vậy thì trầm tĩnh lại, cô đi nhanh vào phòng, nhìn quanh một vòng nhìn thấy Mễ Á đang dựa vào tường.

Ban ngày sau khi hai người tách ra đã hẹn gặp nhau ở chỗ này.

- Ta không sao, ngươi thế nào rồi?

Hi Bối Kỳ nhanh chóng đến gần, đưa tay nâng cô gái tai mèo dậy, trong mắt tràn đầy lo lắng.

- Vẫn ổn, chỉ mất sức mà thôi.

Mễ Á ho hai tiếng, trong giọng nói mang vẻ yếu ớt.

Hi Bối Kỳ thở phào, vỗ đầu Mễ Á:

- Sống là tốt rồi, chuyện còn lại đều dễ nói.

- Đừng vuốt đầu ta.

Khóe miệng của Mễ Á co quắp lại.

Đây là thừa dịp mình đang suy yếu nên chiếm tiện nghi chứ gì?

- Thích mà~~

Hi Bối Kỳ bĩu môi, sau đó lấy ra một cái bao bố từ trong túi áo, mở ra bên trong chứa chút ít thịt khô.

- Ăn một chút gì đi! Như vậy mới mau khôi phục được.

Cô cầm lên một khối thịt khô nhỏ đưa tới bên miệng Mễ Á.

Mễ Á mở miệng nhận lấy, vừa nhai nuốt vừa hỏi:

- Thịt khô ở đâu thế?

Cô nhớ rằng hai người đã xài hết tinh thạch hung thú, như vậy chỗ thịt này mua bằng cách nào?

- Ta mượn đó.

Ánh mắt của Hi Bối Kỳ khẽ lay động.

Răng mèo của cô cắn một miếng thịt khô, nghiêng đầu nhai nuốt.

Mễ Á nghe vậy thì nhai nuốt một trận.

Trong suy nghĩ của cô gái tóc vàng ấy, định nghĩa của từ mượn và trộm chắc là như nhau.

Hi Bối Kỳ nghiêng đầu nói:

- Chúng ta không thể mãi ở thành Thánh Dương, phải mau chóng rời khỏi.

-…

Mễ Á trầm mặc một lát.

Nàng mở miệng nói:

- Trước khi rời đi ta muốn gặp mặt những người bán tin tình báo kia, có thể đã có tin tức của em gái ta.

Đã qua vài ngày, hy vọng người buôn tin tình báo sẽ có manh mối!

Hi Bối Kỳ nhướng mày lẩm bẩm:

- Ta cảm thấy khả năng không lớn, cơ mà ngươi đã muốn đi gặp họ thì cứ đi, gặp xong thì chúng ta lập tức rời đi ngay.

- Ừm, đêm nay sẽ đi luôn.

Mễ Á gật đầu, lực nhai nuốt thịt khô cũng tăng thêm chút.

Đêm xuống.

Mễ Á đã khôi phục một phần thể lực, cùng Hi Bối Kỳ đi ra sân, nhanh chóng đi tới chỗ bọn người bán tin tức.

Thời gian hai đống lửa trôi qua.

Hai người tới trước một tiểu viện nhỏ, họ gõ cửa ba tiếng dài một tiếng ngắn.

- Ra ngay đây.

Trong viện truyền đến tiếng đáp lại, là một giọng nói nam.

- Két~~~

Cửa viện được mở ra, người bán tin tức xuất hiện trước mặt hai người.

- Là các ngươi à, vào trong đi đã!

Người bán tin tức kinh ngạc, nghiêng người sang bảo hai cô đi vào nhà.

- Nói ngắn gọn, có tin tức gì của em gái ta không?

Mễ Á trầm giọng hỏi, trong tròng mắt tràn đầy mong chờ.

Người bán tin tình báo quan sát tỉ mỉ tướng mạo của cô gái tai mèo.

Sau đó hắn cười tủm tỉm nói một cách chắc chắc:

- Có.

- Thật vậy ư?

Mễ Á chấn động, tròng mắt màu đỏ trừng lớn, cấp thiết truy vấn:

- Nói mau, hiện tại cô ấy đang ở đâu?

- Hắc hắc, có phải trước hết nên đưa nốt số tiền còn lại hay không?

Người bán tin tức cười đến hèn mọn, hai tay xoa xoa ở trước mặt hai người.

Hi Bối Kỳ và Mễ Á liếc nhau, trong mắt lộ ra vẻ lúng túng.

Tinh thạch hung thú cũng đã xài hết rồi, các cô làm gì còn dư tiền để thanh toán thù lao.

- Làm sao đấy, không muốn biết tin tức sao?

Người bán tin tức cau mày lại.

- Trước tiên có thể ghi nợ không?

Mặt Mễ Á không đổi sắc hỏi.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Người bán tin tức giả ngốc hỏi.

0.15452 sec| 2433.781 kb