– Là như thế này, ngày hôm qua… Mễ Á bất đắc dĩ kể lại chuyện xảy ra đêm qua, lựa chọn việc quan trọng nói ra một lần.

- Xin lỗi, là ta quên truyền tin tức cho ngươi.

Cô nghiêm túc trịnh trọng xin lỗi.

Cô có một chút cảm động, Hi Bối Kỳ không nghe lời cô lựa chọn chạy trốn, mà không màng nguy hiểm vọt vào trong Thành Huyền Vũ cứu cô.

- Cứ như vậy?

Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt màu vàng kim.

Những từ ngữ như hầu gái ấm giường đều vỡ vụn trong đầu cô.

- Chỉ như vậy.

Mễ Á gật đầu.

- Cho nên đây đều là hiểu lầm?

Đầu óc Hi Bối Kỳ có chút không kịp phản ứng.

Mễ Á lần thứ hai gật đầu, nói:

-Ừ, đều là hiểu lầm.

- Ta.… Tuy rằng như thế, ta vẫn còn rất tức giận.

Hi Bối Kỳ thở phì phì nói.

- Xin hãy bớt giận, uống một ngụm trà.

Mễ Á nâng chung trà đưa tới trước mặt của bé gái tóc vàng. Trà Tinh Thần này chính là thứ tốt, thật sự có thể làm cho ngươi ta nguôi giận.

- Không cần.

Hi Bối Kỳ ngạo kiều bĩu môi.

Cô nghe giải thích xong thì cũng nguôi giận một chút, giọng nói xoa dịu lại, hỏi:

- Chúng ta đây khi nào rời đi?

Mễ Á nghe vậy không có trả lời ngay, mà nghiêng đầu nhìn về phía em gái. Cô nghiêm túc nói:

- Mễ Nặc, theo ta đi đi.

- Hả?

Mễ Nặc kinh ngạc.

Ngay sau đó, vẻ mặt của cô lộ ra tia khó xử, tay nhỏ nắm vạt áo. Mễ Nặc cúi đầu, nhỏ giọng:

- Ta, ta không muốn đi.

- Tại sao?

Mễ Á nhăn đôi lông mày đẹp lại.

- Thì, thì không muốn rời đi.

Mễ Nặc mím môi, cúi đầu, trên gương mặt đẹp nổi lên một vệt ửng đỏ.

Trong đầu của cô hiện ra bộ dáng của Mục Lương.

Con ngươi màu vàng kim của Hi Bối Kỳ lập lóe, cô trêu chọc nói:

- Nhìn bộ dáng này là ngươi có người mình thích ở trong thành Huyền Vũ đúng không?

- Không.… Không có.

Ánh mắt của Mễ Nặc trốn tránh, mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm đỏ bừng.

- Vậy tại sao ngươi không muốn rời đi?

Mễ Á đầy mặt nghi hoặc.

- Nơi này khá tốt, vô cùng an toàn.

Mễ Nặc nâng lên đôi mắt màu lam nhìn về phía chị gái, nhỏ giọng nói:

- Không lo ăn cũng không lo mặc, còn có nước dùng mãi không hết.

Những điều đó đều là thiếu nữ tai thỏ lấy cớ, trên thực tế vẫn không muốn rời đi Mục Lương, đây mới là nguyên nhân chủ yếu.

- ….

Mễ Á trầm mặc.

Hai ngày qua, cô cũng đã đi dạo phần lớn các nơi của Thành Huyền Vũ, quả thực không thiếu đồ ăn thức uống, cũng không thiếu đồ mặc, an toàn cũng có bảo đảm.

Có lẽ em gái ở lại nơi này sẽ càng tốt, tóm lại tốt hơn so với đi theo bản thân ở bên ngoài trốn đông trốn tây.

- Chị, hay là ngươi cũng ở lại đi?

Mễ Nặc ôm lấy cánh tay của chị gái, ôn nhu khuyên nhủ:

- Ta đi nói với Mục Lương, hắn chắc sẽ đồng ý.

- Không được, ta còn có việc muốn xử lý.

Mễ Á nhíu mày trầm giọng nói.

Cô phải về Ốc Đảo một chuyến, báo cáo những tin tức thu được trong một năm qua lên cao tầng, đồng thời cũng chính thức tiến cử Hi Bối Kỳ gia nhập Ốc Đảo.

- Vậy xử lý chuyện xong, ngươi có thể ở lại sao?

Mễ Nặc chờ mong hỏi.

- Này…. Ta không xác định.

Mễ Á nhấp miệng chậm rãi lắc đầu.

Chuyện về sau, ai cũng không thể nói chắc.

- Được rồi.

Mễ Nặc cảm thấy mất mát, trong đôi mắt màu lam tràn đầy không tha.

Tiếp theo cô khẩn trương hỏi:

- Vậy chị có thể ở lại thêm mấy ngày được không?

Mễ Á suy tư, nếu thành Huyền Vũ định đi thành Phi Điểu, vậy thì cô có thể ở lại thêm mấy ngày.

Con đường đi tới Ốc Đảo sẽ đi ngang qua thành Phi Điểu, các cô cũng tiện đường. Mễ Á cũng không yên tâm em gái, Vạn Khô Lâm vẫn quá nguy hiểm.

Hi Bối Kỳ thấy chị em người ta nói chuyện, cũng không đánh gãy. Cô nhàm chán chơi chén trà, cái mũi tới gần ngửi ngửi chén trà, những vẫn không uống một ngụm trà nào.

Ánh mắt Mễ Á lập loè một chút, trong lòng đã có quyết định.

Cô nâng lên đôi mắt màu ửng đỏ, gật đầu nói:

- Ta sẽ cùng ngươi tới thành Phi Điểu, sau đó ta sẽ rời đi.

Cô quyết định ở thêm mấy ngày, đến lúc đó lại khuyên bảo em gái cùng chính mình rời khỏi thành Huyền Vũ, đi tới Ốc Đảo.

- Thật tốt quá.

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng ngời, đầy mặt vui sướng.

Hi Bối Kỳ nghe vậy, nhướng mày, bây giờ, cô mới chen vào nói:

- Bọn họ cũng đi thành Phi Điểu sao?

-Ừ, vừa vặn tiện đường.

Mễ Á liếc mắt bé gái tóc vàng một cái.

- Đã biết.

Hi Bối Kỳ bĩu môi.

Cô hiểu cô gái tai mèo muốn biểu đạt ý gì, là không thể để lộ sự tồn tại của Ốc Đảo. Chỉ là chuyện xảy ra mấy ngày nay, khiến cho người ta rất xấu hổ.

Hiện tại các cô còn muốn ở lại Thành Huyền Vũ thêm một đoạn thời gian, cô làm gì có mặt mũi gặp người khác?

- Đúng rồi, đã lấy lại quả trứng Lôi Linh Thú kia chưa?

Hi Bối Kỳ đột nhiên nhớ tới việc ấy, hỏi.

Vất vả mấy tháng, đừng có làm mất trứng Lôi Linh Thú, vậy thì coi như khoảng thời gian qua mất công bị người khác đuổi giết.

- Ta không tính toán lấy về.

Lời của Mễ Á khiến cho bé gái tóc vàng ngạc nhiên há hốc mồm.

- Cái gì?

Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt màu vàng kim.

- Ngươi không nghe lầm.

Mễ Á bình tĩnh nói.

Đây là sau khi cô suy nghĩ một ngày một đêm mới đưa ra quyết định, nguyên nhân vẫn là có quan hệ với Mễ Nặc. Cô đã nghe em gái kể việc Huyết Hồ tập kích bộ lạc, nếu Mục Lương không dẫn Mễ Nặc đi, thì có lẽ em mình đã sớm chết đi, đây là ân cứu mạng.

Cho nên, quả trứng Lôi Linh Thú kia coi như quà báo đáp đi, như vậy sau đó cô dẫn em gái rời đi vẫn sẽ không có gánh nặng tâm lý.

- Ngươi điên rồi.

Hi Bối Kỳ tức giận đến ngứa răng.

- Hắn đã cứu em gái của ta, quả trứng ấy coi như quà báo đáp.

Mễ Á giải thích một câu.

Hi Bối Kỳ tức khắc há hốc mồm không trả lời được. Nghĩ như vậy, giống như quả thực rất hợp lý.

Dùng một quả trứng Lôi Linh Thú trả một lần ân cứu mạng, hình như còn kiếm lời.

- Quả trứng kia rất quan trọng đối với các ngươi sao?

Mễ Nặc tò mò hỏi.

Cô có biết tối hôm trước Mục Lương nhặt được một quả trứng, để ở trong thư phòng, sáng nay cô đã nhìn thấy.

- Không quan trọng.

Mễ Á trái lương tâm nói.

- Nhưng có lẽ rất quan trọng đối với thành Vạn Yêu.

Hi Bối Kỳ bĩu môi, nhắc nhở nói:

- Nếu các ngươi muốn giữ lại quả trứng kia, thì phải cẩn thận cường giả thành Vạn Yêu tìm tới cửa.

- Ta sẽ nói với Mục Lương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Á khẩn trương. Thành Vạn Yêu, nghe tới rất dọa người.

- Như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi.

Hi Bối Kỳ thở dài một hơi.

Mấy ngày qua, mỗi ngày cô đều phải chạy trốn, còn có đồ ăn, nơi ở và nước miễn phí.

- Uống một ngụm trà đi, có lợi cho thân thể ngươi.

Mễ Á nhàn nhạt nói.

- Làm sao lại mãi giục ta uống trà?

Hi Bối Kỳ nhăn cái mũi nhỏ nhắn.

Mễ Nặc nhỏ giọng giải thích giúp chị gái một câu:

- Người có trạng thái tinh thần không tốt, uống trà Tinh Thần có thể cải thiện một chút.

- Lợi hại như vậy?

Đôi mắt màu vàng kim của Hi Bối Kỳ tràn đầy nghi ngờ.

- Ngươi uống xong sẽ biết.

Mễ Á tức giận nói.

Hi Bối Kỳ hoài nghi cầm lên chén trà, bị cô gái tai mèo liên tục thúc giục như vậy, cô quả thực có chút tò mò muốn nếm thử.

- Ùng ục ùng ục ~

Bé gái tóc vàng nhắm hai mắt lại, nước trà mới vào tới họng là vị chát.

2.19222 sec| 2436.031 kb