Tức khắc, tất cả Sói Mặt Trăng còn lại đều phủ phục trên mặt đất, cung kính chào hỏi Mục Lương. - Ngao ngao ~
Vua Sói Mặt Trăng tiếp theo lại gầm rú vài tiếng, ý tứ đại khái là yêu cầu bầy Sói Mặt Trăng nhóm đều phải nghe lời Mục Lương, thấy hắn như thấy Vua Sói.
- Rất tốt.
Mục Lương rất vừa lòng.
Hiện tại, anh đã có tọa kỵ cho Quân Phòng Thủ thành phố.
Anh ngước mắt đếm một chút, Sói Mặt Trăng bình thường có 30 con, còn có tám con Sói Mặt Trăng con, chúng nó còn chưa trưởng thành.
- Khó nha…
Mục Lương đếm xong, anh lại đột nhiên phát hiện một vấn đề khó. Lập tức xuất hiện nhiều miệng ăn như thế, anh là hoàn toàn không nuôi nổi.
Mục Lương nghĩ một lát, ra mệnh lệnh bằng ý niệm tâm linh:
- Ta sẽ phân chia một vùng khu vực cho các ngươi sinh sống. Ngày thường có thể tự do đi ra ngoài săn thú, nhưng không cho phép tiến vào ngoại thành quấy rầy người khác sinh sống.
- Ngao ngao ~
Vua Sói Mặt Trăng tru lên hai tiếng tỏ vẻ hiểu rõ.
- Tiểu Huyền Vũ, hạ cái đuôi xuống.
Mục Lương truyền đạt ý niệm. Rùa Đen hiểu ý, cái đuôi khổng lồ buông xuống dưới đặt trên mặt đất.
- Các ngươi bò lên cái đuôi của Tiểu Huyền Vũ đi.
Mục Lương ý bảo.
- Ngao ô ~
Vua Sói Mặt Trăng dẫn theo bầy sói đi lên.
Chúng nó vòng ra sau lưng Rùa Đen, chuẩn bị bò lên cái đuôi thẳng đến trên lưng rùa. Mục Lương nhảy dựng lên, ngồi ở trên lưng Vua Sói Mặt Trăng , thể nghiệm một lần làm kỵ sĩ cưỡi sói.
Anh thuận tiện dẫn đường cho Vua Sói Mặt Trăng đi tới khu vực phân chia, tránh bọn chúng đi nhầm tới ngoại thành dọa sợ người thường trong thành.
Trên cái đuôi của Rùa Đen, cũng có một cái thành lâu, lúc này cửa thành đã mở rộng, để cho bầy Sói Mặt Trăng đi vào.
Mục Lương chia một khu vực ở gần cái đuôi của Rùa Đen cho chúng nó sinh sống.
Bầy Sói Mặt Trăng tạm thời trấn thủ cổng thành lâu này, bình thường chúng nó có thể từ cửa thành đi ra ngoài, dọc theo cái đuôi của Rùa Đen đi xuống mặt đất, như vậy tiện cho chúng nó đi ra ngoài săn thú.
Anh xoa đầu Vua Sói Mặt Trăng , nói:
- Trước phải cho các ngươi ủy khuất một thời gian, chờ Tiểu Huyền Vũ lại tiến hóa thêm một cấp, phạm vi hoạt động sau này của các ngươi sẽ được mở rộng thêm vài lần.
- Ngao ngao ~
Vua Sói Mặt Trăng tỏ ý nghe theo toàn bộ sắp xếp của anh.
…
Màn đêm buông xuống, ở một tòa nhà sập xệ trong thành Thánh Dương.
Hi Bối Kỳ ngồi trên xà nhà, nóc nhà thủng một lỗ to, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đêm.
Lúc này, bé gái tóc vàng rất nôn nóng, trong đôi mắt màu vàng kim tràn đầy sự lo lắng. Cô túm đuôi tóc đuôi ngựa màu vàng kim, phồng miệng, thở phì phì dong dài:
- Tại sao cô gái tai mèo còn chưa có tin tức?
Bé gái tóc vàng đã đợi một ngày một đêm, Mễ Á đã rời đi từ đêm qua, đến nay còn không có tin tức truyền đến.
- Cô ấy sẽ không thật sự rơi vào bẫy chứ?
Hi Bối Kỳ vô cùng lo lắng, bàn tay nhỏ vô ý thức nắm chặt xà nhà.
- Có lẽ đã chết?
Cô ngẩn ngơ.
- A phi phi ~
Hi Bối Kỳ dùng sức lắc đầu, ngượng ngùng nói:
- Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đâu, dựa vào năng lực của cô gái tai mèo xấu xa, không cứu được em cô ấy thì cũng không đến mức mất mạng.
Cô xụ mặt, lẩm bẩm lầu bầu:
- Lại đợi thêm một lúc nữa, chờ thêm hai ngọn lửa trại, vẫn không trở lại thì ta sẽ không đợi nữa.
Cô mím môi, nghiến răng, kiên nhẫn chờ thời gian trôi đi.
- Thời gian trôi đi chậm quá.
Tim của Hi Bối Kỳ đập thật sự rất nhanh, càng chờ đợi càng bực bội, dần dần miên man suy nghĩ.
- Mễ Á sẽ không thật sự bị bắt lấy chứ? Phải chăng bị bắt tới làm hầu gái ấm giường rồi…?
- Ừm, cô gái tai mèo xấu bụng cũng miễn cưỡng có vài phần sắc đẹp, rất có khả năng.
- A a a a không đợi nữa.
Hi Bối Kỳ phát điên, hô lớn vài tiếng, phát tiết buồn bực và nôn nóng trong lòng.
Đôi mắt màu vàng kim của cô biến thành màu máu, sau lưng mở ra đôi cánh, xuyên qua lỗ thủng trên nóc nhà bay về phía bầu trời đêm, bay hướng về phía Thành Huyền Vũ.
Trong lòng cô đã có kế hoạch, nếu phía trước có thể thoát đi từ không trung, vậy thì lần này cũng có thể nhân lúc trời tối lẻn vào thành.
Vừa rời khỏi thành Thánh Dương, cô đã phát hiện vấn đề mới.
- Không đúng, bây giờ mới vừa vào đêm, hiện tại đi vào sẽ nguy hiểm hơn.
Hi Bối Kỳ vỗ cánh ngừng trên không trung.
Biểu cảm trên gương mặt của cô do dự giãy giụa, lại cảm thấy tiếp tục chần chừ thì Mễ Á sẽ có nguy hiểm lớn hơn nữa, nghĩ tới điều ấy khiến cho cô càng sốt ruột đến mức bay vòng vòng ở giữa không trung.
- Phiền quá đi! Đáng giận, cô gái tai mèo xấu xí thật là không làm cho người ta bớt lo được.
Hi Bối Kỳ nhe răng nhếch miệng, răng nanh cắn không khí phát tiết.
Cô nhíu mày cố gắng sắp xếp suy nghĩ, nhỏ giọng nói thầm:
- Hay là vẫn đi thành Phi Điểu liên lạc người của Ốc Đảo, như vậy an toàn hơn.
- Không được, đi đi về về, cô gái tai mèo xấu bụng có lẽ đã chết mất.
Bé gái tóc vàng lần thứ hai lắc đầu phủ định kế hoạch của mình.
- Bỏ đi, liều một phen, có thể cứu thì cứu, không được lại đi thành Phi Điểu tìm cường giả của Ốc Đảo tới.
Hi Bối Kỳ thở sâu, không hề xoay quanh tại chỗ, vỗ cánh tiếp tục bay hướng tới thành Huyền Vũ.
Cô bay tới trên không trung Thành Huyền Vũ, bắt đầu tự hỏi Mễ Á sẽ bị giam giữ ở nơi nào. Cô nhìn quanh một vòng, cuối cùng đi tới nơi đã thoát đi tối hôm trước, cây đại thụ kia thật sự là quá dễ nhận ra.
- Cô gái tai mèo xấu xa đó có thể bị nhốt ở bên trong này hay không?
Hi Bối Kỳ thở sâu. Cô tưởng tượng trạng huống hiện tại của Mễ Á, là bị giam giữ? Hay bị bắt làm hầu gái ấm giường đây?
Trên gương mặt non trẻ xinh đẹp của Hi Bối Tư, hiện lên một sắc hồng khả nghi.
Sau đó, hơi lạnh của gió đêm, khiến tinh thần của cô chấn động, vội vàng lắc đầu vứt đi ý tưởng kỳ quái kia.
- Mùi hương này? Xem ra mọi người đang ăn bữa tối, đây đúng là thời cơ tốt để lẻn vào.
Hi Bối Kỳ bay đến trên trên cây đại thụ, tinh thần khẩn trương, vỗ cánh một cái lao xuống từ trên cao.
- Rất tốt, không có ai phát hiện.
Đôi mắt màu ửng đỏ của cô hiện lên ý mừng, cô càng tới gần mặt đất thì càng cẩn thận. Ngay sau đó, một giọng nói hài hước vang lên ở bên tai cô.
- Có cửa chính, tại sao một hai phải tới thăm hỏi từ trên không trung?
- Không tốt, có mai phục.
Hi Bối Kỳ biến sắc, lập tức vỗ cánh bay lên không thoát đi.
- Tiến vào ngồi một lát đi.
Thân hình của Mục Lương xuất hiện ở trên nóc cung điện.
Anh giơ tay phun ra những sợi tơ nhện rất nhỏ, trói lại bé gái tóc vàng thành cái kén kín mít, cánh của cô bị cột chặt lại ở bên người.
- Đáng giận, thả ta ra!
Hi Bối Kỳ giãy giụa.
Nhưng tơ nhện thật sự quá rắn chắc, các khớp của cô đều bị trói lại, bị tơ nhện siết thêm vài vòng.
Mục Lương khẽ động ngón tay, tơ nhện che lại miệng của bé gái tóc vàng lại, bên tai tức khắc trở nên an tĩnh.
- Mục Lương đại nhân,…
Trong chớp mắt, Ngải Lệ Na, Ngôn Băng đã xuất hiện ở bên cạnh Mục Lương.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo