Không bao lâu sau, Trần Thực nhìn thấy biển rộng màu đen.

Bên ngoài Càn Dương sơn không xa chính là biển.

Tối đen.

Bóng tối vô biên vô tận bao phủ biển cả.

Mà trên lục địa, mặt trời chói chang!

Cùng với từng đợt sóng biển dâng lên rồi rút xuống, bóng tối và ban ngày cũng đang tiến lên rồi lùi về.

Cảnh tượng này vô cùng kỳ dị.

“Hắc Ám hải, thật sự là Hắc Ám hải!”

Trần Thực kinh ngạc không thôi.

Hắn vốn tưởng Hắc Ám hải chỉ là để hình dung biển rộng vô biên vô tận, không nhìn thấy điểm cuối, không ngờ lại là một câu tả thực.

Bởi vì không có một tia sáng nào, cho nên gọi là Hắc Ám hải!

Năm đó, hạm đội Đại Minh do Tam Bảo thái giám dẫn đầu vượt qua chính vùng biển tối đen như mực này, lênh đênh trên Hắc Ám hải mười bảy năm mới tìm được mảnh đại lục mới này!

Trong mười bảy năm lênh đênh trên biển, bọn họ đã phải trải qua sóng to gió lớn cỡ nào? Đã trải qua bao nhiêu gian khổ? Bao nhiêu hiểm nguy?

Trần Thực không thể tưởng tượng nổi.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, quan sát biển rộng, lập tức phát hiện một thành thị phồn hoa bên bờ biển, phía gần bờ biển có tường thành cao lớn dày nặng, vô cùng hùng vĩ, tựa như dãy núi ngăn cách biển rộng, giống như đang phòng bị sinh vật đáng sợ dưới biển xâm nhập.

“Đây chính là tỉnh thành Tân Hương sao?”

Trần Thực ngẩn người, hắn chưa từng đến tỉnh thành Tân Hương, không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy tỉnh thành Tân Hương, lại là từ trên cao nhìn xuống.

Hắn thấy mây mù dưới chân hắn không ngừng cuồn cuộn, hắn đang dần dần đáp xuống, đáp xuống tỉnh thành, đi lại trong thành, giống như đang tuần tra mảnh đất mà mình từng chiến đấu, tuần tra những con người mà mình từng liều mạng bảo vệ.

Hắn đi tới trước từng di tích cổ, dừng chân đứng đó thật lâu.

“Tuần phủ đại nhân! Tuần phủ đại nhân!”

Trong phủ thành Tân Hương, quan viên Ty Thiên giám vội vã xông vào thư phòng của Lý Hiếu Chính, khom người bẩm báo: “Tuần phủ đại nhân, tên Trần Thực kia, mang theo một con chó đen bay trên trời, đã tới tỉnh thành rồi ạ!”

Lý Hiếu Chính giật mình, đang muốn nói chuyện, thì lại có một gã quan viên Ty Thiên giám khác xông vào, bẩm báo: “Tuần phủ đại nhân, Trần Thực và con chó kia đã đáp xuống trong thành rồi ạ!”

“Chẳng lẽ ta không đi tìm hắn, hắn lại tự mình tìm tới cửa? Bay trên trời? Rốt cuộc tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới gì rồi?”

Lý Hiếu Chính cố gắng trấn định, mấy ngày nay, lão ta phái người đi điều tra, tìm kiếm tung tích của Trần Dần Đô, nếu Trần Dần Đô giả chết, chỉ cần ông ta lộ diện, nhất định sẽ để lại manh mối.

Do thám còn chưa kịp báo cáo, Trần Thực đã bay trên trời, khiến lão ta không thể nào phán đoán được tu vi của Trần Thực.

“Không cần để ý đến hắn!”

Lý Hiếu Chính phất tay, nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Các ngươi phái người giám sát hắn từ xa, nếu hắn gây chuyện chúng ta sẽ xử lý theo pháp luật, nếu hắn không gây chuyện thì cứ mặc kệ hắn.”

Hai tên quan viên Ty Thiên giám nhìn nhau, nhận lệnh rời đi.

Trần Thực thấy hắn đứng lặng trước những di tích cổ trong thành thật lâu, sau đó đi tới bức tường thành cao lớn, trên tường thành có binh lính trấn giữ, cách mỗi trăm trượng lại có một mặt gương đồng cực lớn, được đặt trên giá đỡ bằng đá vô cùng kiên cố.

Dưới giá đỡ là một cối xay đá cực lớn, đường kính khoảng hai trượng, tương đương với gương đồng, có thể di chuyển, mặt sau gương đồng có phù điêu tứ linh thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

Hai tên binh lính cường tráng đang thi triển Hoàng Cân Lực Sĩ phù gia trì cho bản thân, đẩy cối xay đá, cối xay đá chuyển động, gương sáng cũng theo đó xoay chuyển, phản chiếu ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt biển tối đen.

Dường như có sinh vật cực lớn đang lăn lộn trong làn sóng biển, thân hình khổng lồ, vảy như vô số con mắt.

Bọn chúng lao về phía bờ nhưng vừa bị ánh sáng chiếu vào là lập tức lùi trở về.

Hắn đứng trước một mặt gương sáng, đám binh lính thấy thế tuy kinh ngạc, nhưng vì nhận được mệnh lệnh của cấp trên nên không đuổi hắn đi, mặc kệ hắn đứng đó.

Trần Thực ngồi trước miếu nhỏ, cũng nhìn về phía mặt biển tối đen.

Sóng biển vỗ vào bờ, rào rào, tiếng sóng vẫn như xưa.

Đột nhiên, Trần Thực buông hai tay đang chống cằm ra, trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Hắc Ám hải phía trước với vẻ khó tin, sau đó không tự chủ được đứng bật dậy.

Trên mặt biển xuất hiện ánh lửa, sau đó từng chiếc bảo thuyền lớn phá tan bóng tối, từ trong Hắc Ám hải đi ra, tiến về phía đại lục này!

Từng Nguyên Thần cao lớn nguy nga đứng sừng sững trên những bảo thuyền kia, bảo vệ bảo thuyền, chiến đấu với những quái vật khổng lồ lao tới từ biển sâu, chém giết từng con quái vật đáng sợ, chặt đứt đầu lâu, máu tươi nhuộm đỏ biển cả.

“Ầm!”

Bảo thuyền đầu tiên đâm vào bờ biển, tướng sĩ Đại Minh mặc áo giáp vảy cá, đầu đội mũ sắt, trên mỗi mảnh giáp đều vẽ Lục Đinh Lục Giáp thần, mũ sắt có tua đỏ, phía trước vẽ Lục Đinh Lục Giáp, phía dưới vẽ Bát Quái Hộ Thân lục, phía sau vẽ Kim Quang Hộ Thân lục.

Bọn họ bảo vệ một vị tướng sĩ xông lên bờ, phát hiện trên mảnh đại lục mới này không có một bóng người, chỉ có tà ma, gieo rắc tử vong và ôn dịch.

Bọn họ chiến đấu với tà ma tràn lên từ bờ biển, thương vong nặng nề, rất nhiều tướng sĩ bị thương.

“Chúng ta cần Dược Vương Thần!”

Vị tướng sĩ kia cao giọng nói: “Mời Dược Vương Thần trên thuyền ra đây!”

Các tướng sĩ khiêng một bệ thờ cực lớn từ trên thuyền xuống, trong bệ thờ là một pho tượng gỗ, được hun đúc bởi hương khói, là tượng của danh y Tôn Tư Mạc thời Đường, người đời sau tôn là Tam Giới Dược Vương Thiên Y Đại Thánh, bên chân là một con hổ vàng đang nằm rạp.

Vị tướng sĩ kia tay cầm hương, quỳ lạy trước bệ thần, âm thanh như sấm rền vang vọng giữa vùng đất giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng.

“Dược Vương chứng giám, mười bảy năm qua, nhờ có ngài che chở, chúng mạt tướng mới có thể bảo toàn tính mạng, tinh thần cường tráng. Nhưng lúc này tình thế nguy cấp, chúng mạt tướng không cần một vị thần y hành y tế thế, trị bệnh cứu người nữa mà là một vị hỏa thần chưởng quản Cửu Dương Lôi Hỏa, vừa có thể trị bệnh cứu người, vừa có thể đại khai sát giới bất cứ lúc nào!”

“Trịnh Tam Bảo, ngươi có chắc chắn mình muốn làm như vậy?” Vị thần linh kia mở miệng, giọng nói già nua vang vọng giữa chiến trường.

“Mạt tướng xin xác nhận!”

“Như ngươi mong muốn!”

Tượng gỗ ầm ầm đứng lên, thần lực trên người bắt đầu biến hóa, khiến hắn mọc ra hai sừng, khiến thân thể hắn từ già nua trở nên trẻ trung, cường tráng, pháp bảo của hắn cũng theo đó mà thay đổi, hổ vàng ngoan ngoãn cũng trở nên dữ tợn đáng sợ.

Từ nay về sau, vị Dược Vương Thần này sẽ che chở tướng sĩ Đại Minh, chinh chiến trên mảnh đại lục mới, giúp tướng sĩ Đại Minh đặt chân lên mảnh đất này, xây dựng nên Tân Hương.

Trị bệnh cứu người chỉ là bổn phận, còn giết tà, hàng yêu, trảm ma mới là sở trường lớn nhất của hắn!

Dược Vương Thần mở hồ lô thuốc của mình ra, Cửu Dương Lôi Hỏa lập tức phun trào!

Hắn cùng tướng sĩ Đại Minh kề vai chiến đấu, xông pha trận mạc, lửa cháy khắp nơi, lôi hỏa bùng phát, núi lở đất nứt, quỷ thần đứt đầu, tà ma tiêu biến!

Chờ đến khi tướng sĩ Đại Minh đặt chân lên vùng đất mới, xua đuổi tà ma xung quanh, ngày càng có nhiều con dân Đại Minh vượt biển đến với đại lục mới này.

Hắn trấn giữ bờ biển, ngăn cản tà ma xâm phạm, truyền thụ thuốc nổ cho con dân Đại Minh, dạy bọn họ chế tạo vũ khí nóng, giúp người thường cũng có thể chống lại tà ma.

Cuối cùng, mọi chuyện cũng dần lắng xuống.

Tướng sĩ Đại Minh hộ tống vị Dược Vương Thần này đến Càn Dương sơn, xây miếu thờ cho hắn, trồng một cây hạnh vàng, vài năm sau, thánh chỉ của hoàng đế Đại Minh đến Tân Hương, sắc phong hắn làm Càn Dương Sơn Quân.

Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt Trần Thực nhạt dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mặt biển tối đen.

Vừa rồi, hắn đã tiến vào hồi ức của Càn Dương Sơn Quân.

Cảnh tượng ấy khiến hắn rất lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Lúc này, Trần Thực thấy cảnh tượng trước mắt dần dần thay đổi.

Hắn lại bay lên, rời khỏi tỉnh thành Tân Hương.

Hắn trở về Càn Dương sơn.

Không lâu sau, hắn đến trước một ngôi miếu mới trên núi.

Trần Thực ngẩn người, ngôi miếu này chắc mới được xây dựng không lâu, vữa trên tường còn chưa khô, trong miếu là pho tượng mới được điêu khắc, là tượng đá đầu trâu mình người, dưới chân là một con hổ.

Bên cạnh còn có những mảnh đá vụn chưa kịp dọn dẹp.

Mà trong sân của ngôi miếu mới này còn trồng một cây hạnh, bên ngoài là cả một rừng hạnh.

“Đây là… miếu Sơn Quân mới mà bọn Sa bà bà cho xây ư?”

Trần Thực bừng tỉnh, trong lòng lại dâng lên nghi hoặc mới: “Sơn Quân đến đây làm gì?”

Hắn vừa nghĩ đến đây, đột nhiên trước mắt tối sầm, sau đó trở về thân thể của mình, mà trong mi tâm của hắn, vô số hương khói đang bay về phía pho tượng đá mới trong miếu!

Một lúc sau, Dược Vương Thần Càn Dương Sơn Quân tiến vào trong pho tượng đá mới.

Thú cưỡi hổ vàng của hắn cũng rời khỏi thân thể Hắc Oa, tiến vào trong tượng đá hình hổ.

Tượng đá chậm rãi yên tĩnh, chìm vào giấc ngủ.

“Con dân Hoa Hạ, khi nào các ngươi cần, hãy đánh thức ta.”

Bên tai Trần Thực như vang lên một giọng nói hùng hậu.

“Khi ta tỉnh lại, ta sẽ đầu mọc hai sừng, khống chế lôi hỏa, giải phóng thuốc nổ uy lực vô biên, hóa thành Cửu Dương Thiên Lôi, nghiền nát tất cả yêu ma quỷ quái, bảo vệ mảnh đất này, bảo vệ huyết mạch Viêm Hoàng!”

“Nhớ kỹ, hãy đánh thức ta!”

1.00006 sec| 2425.094 kb