“Bà bà, Thanh Dương thúc, Hồ thúc, Thần tướng của Sơn Quân vẫn chưa hoàn toàn hình thành, không thích hợp dời vào miếu mới.”

Trần Thực phát động ngôi miếu nhỏ, để mọi người xem trạng thái của Sơn Quân.

Thật ra, hắn không nỡ giao ra Sơn Quân.

Hắn không có Thần Thai, Sơn Quân tương đương với Thần Thai của hắn.

Điều động Thần Thai, có rất nhiều chỗ tốt.

Lúc chiến đấu, hắn có thể điều động hổ vàng, ngay cả cao thủ Nguyên Anh cảnh như Tăng tiên sinh cũng khó đỡ nổi một đòn.

Nếu điều động Sơn Quân, chỉ sợ uy lực của Sơn Quân còn mạnh hơn nữa!

Mà khi tu luyện, chỗ tốt lại càng nhiều hơn.

Trần Thực có thể cảm nhận được khi hắn phát động Tam Quang Chính Khí Quyết, chân khí của hắn được hổ vàng gia trì, trở nên thuần túy hơn hẳn, tốc độ tu luyện cũng tăng lên rất nhiều.

Như Chu tú tài nói, Thần Thai tương đương với Nguyên Thần của tu sĩ, có thể để tu sĩ ở cảnh giới thấp sớm trải nghiệm các loại chỗ tốt của Nguyên Thần, phụ trợ bản thân tu luyện, làm ít công to.

Lúc chiến đấu cũng tương đương với việc nắm giữ Nguyên Thần ở cảnh giới thấp, thực lực tăng mạnh.

Nếu để Sơn Quân ở trong ngôi miếu nhỏ của mình mãi, chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng đạt đến Kim Đan nhị chuyển, tam chuyển!

Sa bà bà cẩn thận quan sát ngôi miếu nhỏ, quả nhiên nhìn thấy Thần tướng của Sơn Quân vẫn còn đang ngưng tụ nhưng đã gần đến lúc hoàn toàn định hình, bà nói: “Để bản thân Sơn Quân để ngưng tụ Thần tướng, e rằng còn cần mười ngày nửa tháng, nhưng để ở chỗ Tiểu Thập thì lại không an toàn…”

Bà trầm ngâm một lát, nói: “Tiểu Thập, mấy ngày nay con hãy ở lại trên Càn Dương sơn, đừng chạy lung tung.”

“Lão Hồ, Thanh Dương, chúng ta ra bàn bạc một chút.”

Ba người đi xa, lén lút tụ tập lại, nhỏ giọng bàn bạc, Trần Thực vểnh tai lắng nghe nhưng không nghe được bọn họ đang nói gì.

Trần Thực ra hiệu cho Hắc Oa đến gần nghe lén, Hắc Oa vội vàng lắc đầu.

Một lúc sau, Sa bà bà đi tới, dặn dò: “Mấy ngày nay, con không được rời khỏi Càn Dương sơn.”

Trần Thực suy nghĩ một chút, hỏi: “Có thể tới các thôn khác không?”

“Tới các thôn khác thì không sao, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi Càn Dương sơn.”

Sa bà bà trịnh trọng dặn dò: “Còn nữa, không được sử dụng thú cưỡi của Sơn Quân vào lúc trời nắng. Chỉ khi trời mưa không nhìn thấy mặt trăng và mặt trời, mới được sử dụng. Hiểu chưa?”

Trần Thực nghiêm nghị gật đầu đồng ý.

Hắn đã sớm hoài nghi Thiên Ngoại Chân Thần ban ngày mở hai mắt là mặt trời, ban đêm mở mắt là mặt trăng, chính là muốn theo dõi nhất cử nhất động trên mặt đất, quan sát tất cả những gì xảy ra trong nhân gian.

Bởi vậy khi ánh mặt trời chiếu ra từ trong ngôi miếu đổ nát trên núi hoang, lập tức bị thiên thạch từ thiên ngoại phá hủy.

Cũng bởi vậy khi miếu Sơn Quân thò ra cái đầu hổ khổng lồ, cũng bị thiên thạch từ bên ngoài phá hủy.

Chính vì suy đoán này, cho nên hắn đợi đến lúc trời mưa mới điều động hổ vàng, đánh chết Tăng tiên sinh.

Cũng chính vì nguyên nhân này, mặc dù hắn mượn ngôi miếu nhỏ điều động hổ vàng, nhưng không hề bị thiên thạch tấn công.

“Chắc chắn bọn Sa bà bà, Thanh Dương thúc biết chuyện gì đó!”

Trần Thực lặng lẽ nói với Phó Lỗi Sinh và Hắc Oa: “Bọn họ lén lút như vậy, lại còn dặn dò ta không được sử dụng thú cưỡi của Sơn Quân vào lúc trời nắng, nhất định là bởi vì bọn họ cảm thấy thú cưỡi của Sơn Quân vừa xuất hiện sẽ bị Thiên Ngoại Chân Thần phát hiện, sẽ bị tấn công!”

Hắc Oa nghiêm mặt, gật đầu thật mạnh, nói: “Gâu gâu gâu!”

Phó Lỗi Sinh nghe không hiểu, nhưng những gì Trần Thực tiết lộ khiến hắn sợ hãi.

Trần Thực nói tiếp: “Hắc Oa nói đúng, gia gia và bọn họ có quan hệ mật thiết, quá nửa là bọn họ cũng giống như gia gia, gia nhập vào một tổ chức nào đó. Họ biết rất nhiều chuyện, hơn nữa còn biết nhiều hơn ta rất nhiều! Nói không chừng bọn họ biết vì sao Thiên Ngoại Chân Thần vừa phát hiện ra phân thân của thần linh tổ địa là lập tức ra tay phá hủy.”

Phó Lỗi Sinh nghe mà sợ hãi, cả đời này lão chưa từng sợ hãi như lúc này.

Trần Thực tiếp tục suy tư nói: “Sáu ngàn năm trước, Hoa Hạ Thần Châu mất liên lạc với Tây Ngưu Tân Châu, Chân Vương chết đi, còn có đợt miếu thờ thần linh đầu tiên do Tam Bảo thái giám mang đến thất bại, có phải là có liên quan đến Thiên Ngoại Chân Thần hay không?”

Phó Lỗi Sinh nhân lúc lý trí còn sót lại, lắp bắp nói: “Trần Thực, Hắc Oa, đa tạ các ngươi khoản đãi, ta hơi nhớ vợ con, ta về quê thăm nhà một chút!”

Trần Thực nghi ngờ hỏi: “Phó tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tổ tiên của chúng ta, có ân oán gì với Thiên Ngoại Chân Thần sao?”

“Không muốn!”

Phó Lỗi Sinh vội vàng bỏ chạy, trong lòng sợ hãi tột độ.

Chờ đến khi rời khỏi Hoàng Pha thôn, lão mới dần dần cảm thấy Hắc Oa và con dê xanh kia không đúng.

“Con chó kia có thể đứng lên xào rau nấu canh, còn có thể nhóm lửa sắc thuốc! Nó còn có thể thay đổi suy nghĩ của ta! Con dê xanh kia cũng tuyệt đối không bình thường, chắc chắn là tà ma!”

Trong lão hắn mơ mơ màng màng, nhưng vừa nghĩ đến những lời Trần Thực nói, bỗng thấy con chó và con dê xanh đi bằng hai chân cũng không đến nỗi tà ma như vậy.

Trần đại tú tài, hắn ta mới thật sự là tà ma!

Hắn ta lại đi hoài nghi Thiên Ngoại Chân Thần!

Hắn ta lại còn cho rằng Chân Vương băng hà, Hoa Hạ và Tân Châu mất liên lạc là có liên quan đến Chân Thần!

Hắn ta đúng là đại nghịch bất đạo!

Bản thân đi theo hắn, e là đến cả tư tưởng cũng bị hắn bóp méo, rồi cũng sẽ biến thành tà ma mất thôi!

Trần Thực khá tiếc nuối vì Phó Lỗi Sinh rời đi, trong nhà trống huơ trống hoác, chỉ còn hắn và con chó, đi đến gian phòng nào cũng thấy lòng quạnh quẽ.

Những ngày qua gia gia vắng nhà, hắn mới thấy người thân quan trọng đến nhường nào.

“Hiện tại ta cũng có chút bạc, không biết Tiểu Kim có bằng lòng gả cho ta không?”

Trần Thực nghĩ đến Kim Hồng Anh, bản thân đã qua kỳ thi huyện, cũng mười hai tuổi, có thể cưới vợ được rồi.

Đương nhiên, không tính đến tám năm chết đi kia.

“Nhưng nếu ta mà cưới Tiểu Kim, Thiên Thanh chắc chắn sẽ không vui. Thiên Thanh là bằng hữu tốt của ta, lại rất xuất chúng, chỉ không có tiền như ta. Tiểu Kim phải đối mặt với hai thiếu niên tài giỏi như chúng ta, chắc chắn sẽ rất khó lựa chọn?”

Dù sao Trần Thực cũng chỉ là tâm tính thiếu niên, chẳng bao lâu sau đã quẳng nỗi băn khoăn của Tiểu Kim ra sau đầu, để nàng ta tự mình đau đầu, còn hắn thì mang theo con chó ra ngoài thôn luyện tập độ chính xác của Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm.

Lần này hắn luyện tập không phải chỉ đơn thuần là phát động Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm, mà là phát động Tam Quang Chính Khí Quyết, vừa thi triển Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ, vừa phát động kiếm khí.

0.48841 sec| 2411.336 kb