Hạ Vi Nhân nói: “Nếu Trần Dần Đô đã chết, vậy sẽ không còn bình an vô sự nữa.”

Lý Hiếu Chính khẽ gật đầu, nói: “Điều kỳ quái là, trong quan tài của Trần Dần Đô lại không có Trần Dần Đô. Chỉ e rất nhiều người ở Tây Kinh ngủ không yên giấc. Nếu lão đã chết thật, những đại nhân vật kia có thể yên tâm ngủ ngon, nếu lão chưa chết mới thật là đau đầu.”

Hắn dừng lại một chút, nói: “Những đại nhân vật này, rất muốn lợi dụng ta để thăm dò một phen, xem thử Trần Dần Đô đã đã chết thật hay chưa. Chắc chắn lần này đang có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào đây, thậm chí nói không chừng trong Lý gia ta cũng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào ta, mong đợi ta chủ động đi thăm dò.”

Hạ Vi Nhân nói: “Nhưng lão gia sẽ không chủ động đi thăm dò.”

“Sẽ không.” Lý Hiếu Chính mỉm cười, nói: “Chút nhục nhã ấy có đáng là gì. Năm đó lúc ta còn chưa đứng vững gót chân ở Lý gia, người huynh trưởng cùng cha khác mẹ của ta giáo huấn ta, nhổ một bãi nước bọt vào mặt ta, ta không hề nhúc nhích, bãi nước bọt ấy bị gió thổi khô, ta cũng không thèm lau đi. Giờ đây chỉ là một cỗ thi thể mà thôi. Chỉ cần ta đủ trầm ổn, người không nhịn được chắc chắn không phải là ta, mà là quý nhân Tây Kinh.”

Hạ Vi Nhân thở dài, nói: “Lão gia hùng tài vĩ lược, ẩn nhẫn trong lòng, nhưng chưa chắc đám con cháu chúng ta mang đến đã có tâm tính như lão gia.”

Lý Hiếu Chính cười nói: “Việc này cần phu nhân phải đốc thúc bọn chúng rồi.”

Hạ Vi Nhân nói: “Thiếp sẽ cố hết sức. Nếu Trần Dần Đô, đã chết thật rồi thì sao?”

Lý Hiếu Chính cười nói: “Vậy thì một đứa trẻ mồ côi như Trần Thực, dám cả gan châu chấu đá xe, tất nhiên là chết chưa hết tội.”

Tân Hương huyện.

Trần Thực che dù, Phó Lỗi Sinh đứng dậy, nhìn ngôi miếu nhỏ sau gáy hắn với vẻ mặt khó tin.

Ngôi miếu nhỏ này, đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn, lật đổ nhận thức của hắn!

Nó còn lật đổ hơn cả bài luận Trần Thực viết mà lão đọc được!

Bài luận chỉ là xuyên tạc lời của Phu tử, còn ngôi miếu nhỏ này lại là lật đổ nhận thức!

Ly kinh phản đạo!

Ma!

Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Phó Lỗi Sinh, sau đó lại nảy ra một ý nghĩ mới: “Chẳng lẽ mình nên hàng yêu trừ ma, xả thân vì nghĩa hay sao?”

Lão suy nghĩ một chút, bản thân còn chưa muốn xả thân vì nghĩa, thế là an tâm thoải mái đi theo Trần Thực rời đi.

Hoắc Oa trốn dưới mái hiên, người không bị ướt, nhìn thấy bọn họ đến bèn vội vàng đứng dậy, đi theo bọn họ rời đi.

Trên trời bắt đầu đổ mưa, lúc đầu mưa không lớn, chỉ rơi lất phất, nhưng dần dần dà càng lúc càng to.

Mặt sông ào ào chảy xiết, từ hai bên bờ sông nhô ra không ít đầu rồng bằng đá, đang phun nước ra ngoài, đổ vào Thanh Cừ hà.

Lúc này thuyền hoa đã ngừng hoạt động, cách đó không xa là hai cha con người lái thuyền đang neo thuyền, đầu đội nón lá, người mặc áo tơi, vất vả bận rộn.

“Cha ơi, cha mau nhìn kìa! Mau nhìn kìa!”

Thuyền cô thấy hai người một chó trên bờ, vội kéo thuyền phu, chỉ tay lên bờ. Thuyền phu nhìn theo, không khỏi kinh ngạc nói: “Gặp quỷ rồi! Tới Lý gia trả thù mà vẫn còn sống được! Đúng là sống lâu gặp quỷ!”

Phụ nhân cùng nữ nhi nhìn theo hai người một chó đi khuất, thuyền cô bỗng kêu lên: “A cha, thuyền, thuyền!”

Chiếc thuyền hoa kia neo chưa vững, suýt nữa bị nước cuốn trôi. Hai cha con lại vất vả một phen mới buộc chắc được thuyền.

Trần Thực và Phó Lỗi Sinh quá mệt mỏi, không để ý tới họ, nhưng Hắc Oa lại dừng bước nhìn về phía bờ sông đối diện rồi đuổi theo Trần Thực.

Đối diện hai cha con, dưới mái hiên một dãy nhà có một con dê xanh đứng thẳng người, tựa vào cửa hàng ven đường trú mưa.

Móng của Thanh Dương không phải móng, mà là vuốt sắc nhọn, đang vụng về cầm bút, một tay cầm quyển giấy trắng, vẽ loạn xạ lên đó, vẽ chính cảnh Trần Thực tế ra hổ vàng, đánh chết Tăng tiên sinh.

Thanh Dương vẽ mãi không đẹp, thò đầu nhìn gã cao to râu quai nón bên cạnh, thấy gã vẽ y như thật.

“Tiểu Thập nói không sai, hắn thật sự có thể điều động Sơn Quân.”

Đại hán râu quai nón buông bút mực, mặt mày u sầu, nói: “Tế thú cưỡi của Sơn Quân ra giết địch, khà khà, mặt mũi lớn đến thế nào đây? Không sợ trời phạt ư?”

Thanh Dương gật đầu lia lịa, cũng u sầu: “Hôm nay có thể tế ra thú cưỡi của Sơn Quân, ngày mai sẽ dám tế ra cả Sơn Quân!”

Sơn Quân là bậc nào?

Là người thủ hộ của Càn Dương sơn, là quân vương của chúng sinh Càn Dương sơn, tế Càn Dương Sơn Quân ra giết địch, còn đại nghịch bất đạo hơn gấp trăm lần so với việc tế đại xà Huyền Sơn hay Trần Dần Đô ra giết địch!

“Mấu chốt là, rốt cuộc ngôi miếu nhỏ này có lai lịch gì?”

Đại hán râu quai nón nói: “Miếu nhỏ hoang tàn này, vì sao có thể sai khiến Càn Dương Sơn Quân?”

Thanh Dương suy tư: “Cái miếu hoang ấy là là bia đá mẹ nuôi của Tiểu Thập cho, mà bia đá mẹ nuôi đó có lai lịch ra sao?”

Hai đại tà ma nhìn nhau: “Trần Dần Đô tìm cho Tiểu Thập một người mẹ nuôi, rốt cuộc là thứ gì?”

Bọn họ nghĩ mãi không ra, bèn cuộn tranh lại, cầm ô ở góc tường lên, một trước một sau rời đi.

“Đi, đi tìm Sa bà bà! Đúng rồi, ngươi có thấy không, con chó đen nhà Tiểu Thập vẫn luôn theo dõi chúng ta!”

“Ta cũng thấy, chúng ta theo dõi Tiểu Thập, nó theo dõi chúng ta! Cái con ấy càng ngày càng không giống chó!”

Vạn Hồn phiên của Tân Hương huyện đã sớm cảm ứng được khí tức của hai đại tà ma, nhưng tám ngàn oán linh thiên truy bách luyện trong lá cờ lại bị khí tức của hai đại tà ma áp chế, không thể động đậy.

Đợi chúng đi khỏi huyện thành Tân Hương, uy lực của Vạn Hồn phiên mới khôi phục.

Trần Thực đi qua Văn miếu, mưa càng lúc càng lớn, tế lễ ở Văn miếu đã kết thúc, Thần Hàng đã hoàn thành, các tú tài đều đã về nhà.

Hắn nhìn Văn miếu, nhớ tới chấp niệm có được Thần Thai của mình, trong lòng có phần mất mát.

Nhưng hắn lập tức gạt chuyện này ra khỏi đầu.

“Tiên Thiên Đạo Thai, có thể sánh với con hổ lớn kia sao?” Hắn thầm nghĩ.

Mưa to như trút nước, Trần Thực vẫn cùng Phó Lỗi Sinh lên xe gỗ, đi trong đêm mưa, về tới vùng nông thôn.

Lý gia thế lớn không làm gì được hắn, chẳng lẽ còn không làm gì được Phó Lỗi Sinh?

Vì vậy, Phó Lỗi Sinh quyết định tới nông thôn lánh nạn một thời gian.

Trời đã tối, lão tạm thời ở lại nhà Trần Thực.

Trần Thực vào thôn mượn ít rau dưa trứng thịt, Hắc Oa đeo tạp dề, xào cho họ bốn món.

Phó Lỗi Sinh ngơ ngác nhìn con chó đen bận trước bận sau, lại đi nấu canh, còn định sắc thuốc cho Trần Thực, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

“Trần Thực, ngươi có thấy, con chó nhà ngươi có hơi kỳ quái không?” Lão nhịn không được, nhỏ giọng nói.

Con chó đang nhóm lửa bên bếp vểnh tai, từ từ quay đầu, liếc lão một cái đầy u oán.

Trần Thực thở dài: “Tiên sinh dùng bữa đi. Chó nhà nghèo chúng ta là vậy đấy.”

Phó Lỗi Sinh nghi ngờ, thầm nghĩ: “Dưới lớp da chó này là người à? Chắc chắn con chó này có vấn đề!”

Ngày hôm sau thức dậy, nhìn thấy Hắc Oa đang nấu bữa sáng, lão lại thấy chó làm vậy là bình thường, tuyệt đối không có vấn đề gì.

“Không ổn! Ta bị con chó này ảnh hưởng tâm trí rồi!”

Phó Lỗi Sinh sởn tóc gáy, “Trong nhà Trần Thực có tà ma, chính là con chó này! Nó lại nhìn ta… Ta nghĩ nhiều rồi, rõ ràng con chó này rất bình thường.”

0.45342 sec| 2415.859 kb