Lão không biết Trần Thực tuổi còn nhỏ như vậy sao lại đầy một bụng học vấn quái dị như đến vậy, hơn nữa còn lý luận rõ ràng, tự vẽ ra được một bộ lý giải riêng.
Ban đầu lão tưởng rằng Trần Thực chỉ học cho vui, không ngờ tiểu tử này lại đem ra thực hành!
Theo như quái luận của Trần Thực, học phải đi đôi với hành, đã học kỹ năng giết người thì phải thường xuyên sử dụng mới không phụ công khổ luyện.
Lũ cẩm y vệ cầm súng hỏa mai của nhà họ Lý đã bị Trần Thực áp chế đến mức phải trốn sau tường, không dám ngẩng đầu, còn những tên gia thần trên cây, trên mái nhà cũng không ngoại lệ, đều bị bắn rơi xuống. Chỉ trong chốc lát, hai ba mươi cây trúc trong giỏ cá của Trần Thực chỉ còn lại ba bốn cây.
“Lũ rác rưởi!”
Tằng tiên sinh hừ lạnh một tiếng, bước ra khỏi lưng ngựa, lướt qua đám gia thần Lý gia, khí thế áp bách dày đặc nhấn chìm mọi thứ.
“Nguyên Anh cảnh!”
Sắc mặt Phó Lỗi Sinh biến đổi, lão dốc toàn lực xông lên phía trước, vượt qua cả Trần Thực, cây trúc trong tay dùng hết sức bình sinh đâm về phía Tằng tiên sinh, cao giọng nói: “Trần Thực, ngươi hãy đi đi! Ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, không cần phải chôn vùi ở đây!”
Lão đã tu luyện Kim Đan cửu chuyển đến mức đỏ đậm, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể hóa đan thành anh, gọi là Nguyên Anh, nhưng một bước này lão lại không thể nào vượt qua được, cảm thấy khí huyết bản thân không đủ, có làm sao cũng không thể tích lũy đủ khí huyết để xông phá huyền quan này.
Chính vì vậy mà lão hiểu rõ sự lợi hại của Nguyên Anh cảnh, nên khi thấy Tằng tiên sinh ra tay, lão bèn liều mình xông lên phía trước, đỡ đòn cho Trần Thực.
Tằng tiên sinh chỉ giơ tay lên, cây trúc còn chưa chạm đến lòng bàn tay của hắn đã nổ tung!
Sắc mặt Phó Lỗi Sinh đại biến, chênh lệch quá lớn! Nhưng lão vẫn tiếp tục đâm tới, cây trúc không ngừng nổ tung, chẳng bao lâu sau đã đến gần lòng bàn tay của Tằng tiên sinh!
Đúng lúc này, Trần Thực thi triển bộ pháp quỷ dị, lắc mình đến bên cạnh lão, vung dao chẻ củi chém xuống cổ tay Tằng tiên sinh!
“Choang!”
Dao chẻ củi vỡ tan, hổ khẩu Trần Thực máu me đầm đìa, đang định xuất quyền thì bỗng nhiên sau lưng bị siết chặt, ra là Phó Lỗi Sinh kéo hắn lui về phía sau.
Trong lòng Phó Lỗi Sinh lạnh buốt, Kim Đan cảnh và Nguyên Anh cảnh, chênh lệch một bậc giống như trời với đất.
Tằng tiên sinh chính là trời, còn bọn họ chỉ là phàm nhân!
Trước mặt trời, phàm phu tục tử đều có thể bị một chiêu đoạt mạng!
Trên trời tuy có phù triện Cửu Dương Thiên Lôi Dẫn, khiến Tằng tiên sinh không thể sử dụng Nguyên Anh, nhưng hai bên chênh lệch quá lớn, căn bản không có khả năng chiến thắng.
“Mỗi tháng đều trả lương cho các ngươi, nuôi sống các ngươi, các ngươi báo đáp chủ nhân như vậy sao?”
Tằng tiên sinh nhìn quanh, sắc mặt uy nghiêm, liếc mắt nhìn đám gia thần Lý gia, lạnh lùng nói: “Nhận tiền phải làm việc. Đã nhận tiền mà ngay cả việc cũng làm không xong, chủ nhân nuôi các ngươi để làm gì? Ngày thường để các ngươi tu luyện, các ngươi đã tu luyện đến đâu rồi?”
Hắn quát nạt đám gia thần Lý gia, lại không thèm nhìn Trần Thực và Phó Lỗi Sinh, cứ như thể hai người bọn họ chỉ là cá nằm trên thớt, mặc cho hắn xử trí.
Tằng tiên sinh xoay người, quay lưng về phía Trần Thực và Phó Lỗi Sinh, cung kính cúi người về phía xe ngựa, nói: “Đại phu nhân, Nhị phu nhân, đã bắt được hai tên tặc tử.”
Trần Thực muốn nhân cơ hội này xông lên tấn công sau gáy hắn, nhưng lại bị Phó Lỗi Sinh liều mạng giữ chặt, không cho hắn tiến lên.
Lúc này, từ trong một chiếc xe ngựa khác, một người đàn ông trung niên bước xuống, xuyên qua tầng tầng hào quang bảo vệ của phù lục, tiến đến bên xe ngựa của Đại phu nhân và Nhị phu nhân, gõ gõ cửa sổ.
Trong xe, một tỳ nữ vén rèm cửa sổ, khuôn mặt Đại phu nhân thò ra.
Người đàn ông trung niên kia giơ tay lên, thì thầm vài câu bên tai Đại phu nhân.
Đại phu nhân Hạ Vi Nhân vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt chuyển sang, nhìn lên người Trần Thực, nói với Nhị phu nhân Nghiêm Tĩnh Xu: “Muội muội, chỉ e thù của Thiên Tú phải để sau, lão gia sẽ không cho phép muội báo thù đâu.”
Nghiêm Tĩnh Xu vừa kinh hãi vừa tức giận, nhưng ả cũng nghe được những lời vừa rồi của người đàn ông trung niên kia, biết rõ lợi và hại trong đó, chỉ đành cúi đầu nói: “Mọi việc đều theo lời tỷ tỷ.”
“Lão gia sẽ đền bù cho ngươi.” Hạ Vi Nhân an ủi ả một câu, rồi nói: “Tằng tiên sinh, ngươi lui xuống đi. Vị Phó tiên sinh này, chẳng lẽ là tiên sinh của Văn Tài thư viện? Đệ tử của ngươi, chính là học trò có được nhất phẩm Thần Thai trong kỳ thi văn? Ta đã từng nghe nói việc này.”
Phó Lỗi Sinh hai tay bê bết máu, trong mắt gần như phun trào lửa giận, hung hăng nhìn chằm chằm vị quý phu nhân này.
Hạ Vi Nhân nói: “Chẳng qua ngươi tìm lầm kẻ thù rồi. Kẻ cướp đoạt Thần Thai của học trò ngươi, không phải ta, cũng chẳng phải do Nhị phu nhân an bài. Việc này, ta có thể làm chủ cho ngươi, trả lại công bằng cho ngươi. Cố đại tẩu, ngươi ra đây.”
Cố đại tẩu bước ra, quỳ rạp xuống đất. Giọng nói Hạ Vi Nhân lạnh nhạt: “Cố đại tẩu, ngươi hãy thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho Phó tiên sinh nghe. Khai báo thành thật vào.”
Thân thể Cố đại tẩu run lên, run rẩy nói: “Vâng, phu nhân.”
Ả thuật lại rành rọt chuyện mình mua chuộc Điền Hoài Nghĩa bất thành, bèn mua MMptdMḲ rmFwdṠ Huyện thừa Trịnh Thế Vân, sai người đưa Trịnh Thế Vân cùng nha dịch đi, đêm khuya lẻn vào huyện nha, giết chết Điền Hoài Nghĩa, rồi bổ đầu Thẩm Vũ Sinh, cướp đi Thần Thai.
Phó Lỗi Sinh siết chặt hai tay, móng tay đâm vào trong da thịt, nghiến răng nói: “Ngươi là quý phu nhân ư? Ta không tin! Ngươi có thể giết được Hoài Nghĩa? Ngươi đối phó được với Vạn Hồn phiên sao?”
Cố đại tẩu nói: “Ta tu thành Nguyên Anh, tại sao không giết được tên quan chủ khảo đó?”
Ả quỳ trên mặt đất, sau đầu hiện ra Thần Đàn, Nguyên Anh lơ lửng trước Thần Thai. “Còn việc đối phó với Vạn Hồn phiên, lại càng đơn giản. Lão gia nhậm chức Tuần phủ phủ Tân Hương, mang theo cả Địa Thư của phủ Tân Hương. Trang thứ hai của Địa Thư, chính là dùng để khống chế Vạn Hồn phiên của Tân Hương huyện. Vốn là giao cho Huyện thừa sử dụng, nhằm hạn chế quyền lực của Huyện lệnh.”
Cố đại tẩu cúi đầu nói: “Ta chỉ cần lén lút gỡ trang thứ hai của Địa Thư xuống,là có thể dễ dàng kiềm chế Vạn Hồn phiên, dùng Vạn Hồn phiên giết chết lão già chủ khảo kia…”
Phó Lỗi Sinh hoàn toàn tuyệt vọng, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, nước mắt giàn giụa: “Ngươi chính là ả quý phu nhân độc ác kia! Ngươi chính là ả quý phu nhân một tay che trời ở Tân Hương huyện! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó săn, một hạ nhân của Lý gia! Hoài Nghĩa của ta, Vũ Sinh của ta, cứ như vậy bị một mụ già khốn kiếp như ngươi hủy hoại!” Lão mắng chửi không ngớt.
Đợi lão trút hết oán hận, Đại phu nhân Hạ Vi Nhân mới ôn hòa nói: “Cố đại tẩu gây ra tội lớn, không thể không phạt. Cố đại tẩu, niệm tình ngươi có công lao với Lý gia ta, hôm nay ngươi hãy tự sát đi. Lý gia ta sẽ không bạc đãi người nhà của ngươi đâu.”
Cố đại tẩu run rẩy, dập đầu lia lịa: “Đa tạ đại ân đại đức của phu nhân!”
Mụ ta dập đầu đến mức máu me be bét cả mặt: “Gia quyến của lão nô, xin phó thác cho phu nhân!”
Nói đoạn, mụ ta đứng dậy, xoay người nhìn Phó Lỗi Sinh, bỗng nhiên tế ra Nguyên Anh.
Nguyên Anh vừa bay ra, một tia sét từ trên trời giáng xuống, lập tức đánh cho hồn xiêu phách tán. Thân thể Cố đại tẩu loạng choạng một cái, ngã lăn ra đất, ngay cả hồn phách cũng bị đánh nát, tắt thở tại chỗ.
Hạ Vi Nhân thở dài: “Cũng là gieo gió gặt bão. Phó tiên sinh, ta xử trí như vậy, có được coi là công bằng không?”
Phó Lỗi Sinh thấy kẻ thù đền tội, không kìm được nước mắt, quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào: “Nương nương xử trí thật công minh. Hoài Nghĩa, Vũ Sinh, ta đã báo thù cho các ngươi rồi!”
Hạ Vi Nhân nhìn lão một cách sâu xa: “Phó tiên sinh lấy thân thử pháp, giết hơn mười mạng người của Lý gia ta, tuy là xuất phát từ căm phẫn, muốn báo thù cho học trò, nhưng dù sao cũng đã phạm vào vương pháp. Tính mạng của tiểu huynh đệ bên cạnh ngươi, ta có thể làm chủ tha cho hắn, nhưng ngươi phải trả giá thích đáng.” Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, chuyện này sẽ được xóa bỏ, người nhà của ngươi cũng sẽ được bình an. Phó tiên sinh, ta đã trả lại công bằng cho ngươi, ngươi cũng nên trả lại công bằng cho Lý gia ta.”
Phó Lỗi Sinh dập đầu trước xe ngựa, cao giọng nói: “Nương nương quả là Thanh Thiên đại lão gia! Ta gây nhiều tội ác, hôm nay xin được đền mạng!” Nói đoạn, lão lập tức giơ tay muốn tự kết liễu.
Bỗng nhiên, tay bị Trần Thực nắm lại.
“Trần Thực, ngươi làm gì vậy?” Phó Lỗi Sinh tức giận, hạ thấp giọng: “Ta chết rồi, ngươi sẽ được bình an! Buông tay!”
Trần Thực nắm chặt tay lão, nhìn chằm chằm đại phu nhân Hạ Vi Nhân, trầm giọng nói: “Ngươi đừng vội chết. Chuyện này, xét xử chưa thỏa đáng!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo