Không gian bên trong Huyền Vũ các khá lớn, chiếm diện tích hơn mười mẫu, đình đài lầu các, hành lang quanh co khúc khuỷu, nếu lỡ lạc vào trong đó rất dễ bị lạc đường.
Nghiêm Thanh đi trước dẫn đường, Nghiêm Vinh thì sóng vai đi cùng Trần Thực, phía sau là Nghiêm Phóng, Nghiêm Sóc và những người khác, vừa vặn vây quanh hắn ở giữa.
“Những người này cách ta đều không quá một trượng, nếu lúc này ta ra tay giết người, liệu có thể giết sạch bọn chúng rồi toàn mạng rời khỏi đây không?”
Trần Thực thầm nghĩ.
Rất khó.
Hắn chỉ mới nhìn thấy Kim Đan của Nghiêm Phóng, đã là Kim Đan thất chuyển rồi, nhưng hiển nhiên Nghiêm Phóng không phải là người có tu vi cao nhất trong đám con cháu của Nghiêm gia ở Lôi huyện.
Nghiêm gia tu luyện Kim Đan, bao gồm thất phản, bát biến, cửu hoàn, luyện Kim Đan thành đại dược, thực lực vượt xa những cao thủ Kim Đan khác.
Hơn nữa công pháp của Nghiêm Phóng vô cùng kỳ quái, có thể phân thân hành động, thi triển pháp thuật, có thể mọc ra mười hai cái đầu. Loại công pháp tà môn này, Trần Thực chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói qua.
“Mục đích chuyến đi này của ta, không phải là bọn chúng.”
Ban đầu, khi nhìn thấy Huyền Vũ các phòng bị nghiêm ngặt, địa thế lại rộng lớn không cách nào để quan sát địa hình, lại thêm cao thủ đông đảo không có khả năng chiến thắng, cho nên hắn đã có ý định rút lui.
Lúc này Nghiêm Vinh lại mời hắn vào trong, hắn bèn nhân cơ hội này quan sát cảnh vật trong Huyền Vũ các.
Giữa Huyền Vũ các có một hồ nước rất lớn, giống như một hồ nước nhỏ, hẳn là Dưỡng Long trì.
Dưỡng Long trì được chia thành bốn khu vực, mỗi khu vực lại có công dụng khác nhau, tiếp khách, tụ khí, luyện đan, nội phủ.
Nơi quan trọng nhất chính là Huyền Vũ các, được xây dựng trên hòn giả sơn bên cạnh Dưỡng Long trì, hòn giả sơn được xây dựng rất cao, tảng đá lởm chởm có rất nhiều nếp uốn, giống như vảy rồng, còn có những lỗ hổng, to bằng miệng chum.
Có lẽ sau khi giao long trong Dưỡng Long trì lên bờ sẽ chui vào trong những hốc đá này, uốn lượn bò lên, coi như một thú vui.
Trong núi có gió lạnh thổi tới, có thể tránh nóng.
Trần Thực để Hắc Oa ở lại dưới chân núi, còn mình thì đi theo Nghiêm Vinh lên núi.
Chỉ thấy dưới chân bọn họ là bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, mỗi chỗ rẽ đều có cột đá, trên cột có sư tử đá to bằng quả dưa hấu của Ngũ Trúc lão thái thái, được điêu khắc vô cùng tinh xảo.
Ở chỗ ngoặt còn bày biện giỏ hoa, hương hoa thơm ngát.
Những thị nữ mặc váy trắng đang cắm hoa, cổ áo buông xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
Trần Thực đi theo bọn họ đến Huyền Vũ các, chỉ thấy tòa lầu các này có tổng cộng ba tầng, được xây dựng bên cạnh dòng suối chảy ra từ hòn giả sơn, mặt bên kia của ngọn núi là guồng nước cao hai ba trượng, được dòng nước tác động xoay tròn không ngừng, dẫn nước từ nơi thấp lên cao.
Bởi vậy trên núi mới có thác nước, dòng nước từ phía dưới lầu các chảy ra, tuy thác nước không lớn nhưng lại quanh co uốn lượn, như giao long bám vào vách núi.
“Trần Thực huynh đệ, cảnh sắc của Huyền Vũ các nhà ta như thế nào?” Nghiêm Vinh mỉm cười hỏi.
Trần Thực khen: “Hành lang uốn khúc, quanh co bất tận, khiến người ta lưu luyến quên lối về. Có điều hồ nước lớn như vậy, sao không thấy muỗi nhỉ?”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều bật cười.
Trần Thực không hiểu, nói: “Trong sân có hồ nước lớn như vậy, rất dễ sinh muỗi, ban ngày thì không sao, nhưng đến tối, e rằng muỗi sẽ bay khắp nơi, đốt người hút máu.”
Nghiêm Thanh cười nói: “Tú Nhi, có muỗi thì phải làm sao!”
Một bên, thị nữ mặc áo trắng đang cắm hoa bỗng nhiên sau gáy xuất hiện Thần Đàn, thi triển pháp thuật, chỉ thấy trên không trung, từng cây kim nhỏ được tạo thành từ chân khí bay vun vút, nhanh như chớp giật.
Thị nữ tên Tú Nhi kia tuy vẻ ngoài yếu đuối, nhưng châm pháp lại vô cùng tinh tế, từng cây kim nhỏ bay múa không ngừng theo pháp quyết trong tay nàng.
Mắt thường khó mà nhìn thấy những cây kim này, Trần Thực dựa vào khí tức cảm ứng, nhận ra kim dài bốn tấc, to bằng sợi tóc, khoảng cách tấn công khoảng một trượng.
Vượt quá khoảng cách này, chân khí sẽ tiêu tán, kim nhỏ không cách nào thành hình.
Trần Thực bước lên phía trước một bước, làm như muốn đưa tay chạm vào cây kim nhỏ trên không trung, vừa vặn bước vào phạm vi một trượng.
Thị nữ kia vội vàng lùi lại, nhưng vẫn chậm một bước, một cây kim nhỏ đã đâm vào lòng bàn tay Trần Thực, để lại một lỗ kim nhỏ xíu.
Trần Thực đưa tay lên, nhìn lỗ kim trên lòng bàn tay, một giọt máu tươi chảy ra.
Thị nữ áo trắng kia vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói: “Nô tỳ không cẩn thận làm bị thương quý khách, nô tỳ đi lấy linh dược ngay đây!”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Không cần phiền phức vậy đâu.”
Trần Thực thản nhiên nói, lau đi giọt máu trên lòng bàn tay, hỏi: “Bộ châm pháp này là pháp thuật gì vậy?”
Nghiêm Vinh phất tay, bảo thị nữ áo trắng lui xuống, cười nói: “Là Kinh Hồn Thập Tam Châm, pháp thuật trong Hồi Xuân Quyết, là một môn công pháp mà Nghiêm gia chúng ta cất giữ. Thị nữ trong Huyền Vũ các đều tu luyện môn công pháp này, chuyên dùng để phá giải Kim Cương Bất Hoại Thể và những loại công pháp luyện thể khác. Nhưng người luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thể đâu có nhiều như vậy? Bởi thế nên mới cho các nàng ấy luyện tập, ngày thường dùng để giết muỗi mà thôi.”
“Nếu động thủ, trước tiên phải giết hết những thị nữ này.” Trần Thực thầm nghĩ.
Đối với hắn mà nói, những thị nữ tinh thông Kinh Hồn Thập Tam Châm này quá nguy hiểm.
Tuy tu vi của thị nữ này chỉ là Thần Thai cảnh, nhưng lại khắc chế hắn.
Kim Đan cảnh và Thần Thai cảnh tuy chỉ kém một cảnh giới nhỏ, nhưng thực lực lại cách biệt một trời một vực, giống như Kim Đan cảnh đối mặt với Nguyên Anh cảnh, là lạch trời không thể nào vượt qua!
Nhưng công pháp của những thị nữ này quá mức đặc thù, khiến cho Trần Thực phải cảnh giác.
Điều khiến hắn cảm thấy đau đầu nhất chính là, Hồi Xuân Quyết, Kinh Hồn Thập Tam Châm, những công pháp này Nghiêm gia còn truyền cho cả thị nữ, vậy chắc chắn công pháp gia truyền của Nghiêm gia còn lợi hại hơn rất nhiều!
Bọn họ đi vào Huyền Vũ các, tầng một là nơi tiếp khách, bày biện bộ ấm trà, lư hương, cùng lò than nhỏ.
Ở một góc, một nữ tử đang gảy đàn tranh, nàng ta mặc bộ váy màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất giống tiểu thư khuê các, nhưng khi nhìn thấy mọi người, nàng ta vội vàng đứng dậy, đi ra khỏi chiếc đàn, bước nhanh về phía trước vài bước, quỳ rạp xuống đất.
Trần Thực nói: “Nghiêm Vinh huynh, quy củ của Huyền Vũ các thật lớn.”
Nghiêm Vinh cười nói: “Không phải quy củ của Huyền Vũ các lớn, mà là quy củ của Nghiêm gia chúng ta nghiêm khắc hơn những thế gia khác một chút. Trị gia giống như trị quốc, ở nhà thì phải phân biệt trên dưới, có tôn ti trật tự, còn ở ngoài thì quân thần phân minh, phụ tử có trên có dưới. Trần huynh đệ, mời đi bên này.”
Trần Thực đi theo bọn họ lên tầng hai của Huyền Vũ các, tầng hai là nơi Nghiêm Tĩnh Tư dùng để ăn uống, được chia thành hai khu vực dùng bữa trong và ngoài.
Bên ngoài là nơi cho những người có địa vị thấp kém trong Nghiêm gia dùng bữa, còn bên trong là nơi để Nghiêm Vinh, những người khác trong Nghiêm gia và Nghiêm Tĩnh Tư dùng bữa.
Về phần nữ quyến thì không có tư cách lên Huyền Vũ các dùng bữa.
Xem ra, Nghiêm gia có rất nhiều quy củ.
Trần Thực đi theo mọi người đến phòng trà, trên phòng trà treo một bức tranh chữ, trên đó viết bốn chữ “Nhân hữu sở thao”, nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp, là chữ Tiểu Khải.
“Đây là chữ viết của tiểu thúc ta. Tiểu thúc của ta viết chữ rất đẹp.” Nghiêm Vinh cười nói.
Trần Thực khẽ gật đầu, nói: “Nhân hữu sở thao. Con người phải có chuẩn mực, có nguyên tắc, có việc làm được và có việc không làm được.”
Nghiêm Vinh cười như không cười, nói: “Trần huynh đệ hình như có điều lĩnh ngộ. Nếu ngươi thích, ta sẽ mời thúc phụ viết tặng ngươi một bức. Mời ngồi, chúng ta dùng trà trước đã, thúc phụ còn đang bận công vụ, đợi một lát.”
“Không gấp.” Trần Thực ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, phòng trà trên lầu hai không lớn, nhiều người ngồi uống trà như vậy có phần hơi chật chội.
“Đúng là cơ hội tốt.” Trong lòng hắn có phần nôn nóng, phòng trà này rất thích hợp để ra tay, đáng tiếc hắn không rõ ràng thực lực của Nghiêm Vinh, Nghiêm Thanh.
Hắn dựa vào bên cửa sổ, vừa hay có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong Dưỡng Long trì phía dưới.
“Nếu trong ao có giao long, ở đây thưởng trà, nhất định rất thoải mái.” Trần Thực cười nói.
Nghiêm Thanh, Nghiêm Phóng đều nhíu mày, lửa giận trong lòng bừng bừng bốc lên.
Chỉ có Nghiêm Vinh vẫn giữ nguyên sắc mặt, không xem lời này là khiêu khích.
Trần Thực nhìn quanh, nghi hoặc nói: “Nghe nói Dưỡng Long trì của Huyền Vũ các có nuôi giao long, giao long đâu rồi? Gọi nó lên cùng uống trà với chúng ta. Chẳng lẽ nó không có nhà?”
Hắn mỉm cười, nói: “Hay là đi tìm Lý Thiên Tú uống trà rồi?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo