Ấn tượng và ký ức của Phó Lỗi Sinh về Hắc Oa khi thì tỉnh táo, khi thì ngơ ngơ ngác ngác.

Hắc Oa nhìn hắn thêm vài lần, ấn tượng của lão về con chó đen này lại bất tri bất giác mờ đi, thậm chí làm mờ đi cả tác dụng của nó, vì vậy liền hóa giải hiểu lầm đối với Hắc Oa, cảm thấy tất cả đều bình thường.

Lão lại nhìn Hắc Oa, vô luận Hắc Oa làm ra bất cứ chuyện gì, lão cũng cảm thấy nên như thế.

Một nhà nuôi một con chó, luôn có thể bất tri bất giác ảnh hưởng một vài thứ.

Bởi vậy lão cảm thấy mình bị con chó này ảnh hưởng cũng là bình thường.

“Thôn chúng ta không thể so với trong thành, thôn chúng ta thường xuyên có tà ma quấy phá.”

Trần Thực tế bái mẹ nuôi, lại dâng hương cho Chu tú tài, làm xong bài tập buổi sớm, giới thiệu cho Phó Lỗi Sinh nhân tình thế thái nơi thôn quê, nói: “Lúc ban ngày, chỉ mọc trăng lưỡi liềm thường là tà ma yếu kém đi ra. Đến tối chớ có tùy tiện ra ngoài, tà ma tương đối lợi hại. Trước khi ra cửa cần phải chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị bùa đào treo bốn phía, tốt nhất có thể xách theo một cái đèn lồng vẽ đầy Ngũ Dương Lôi Chiếu phù. Trên đèn lồng tốt nhất là vẽ thêm một vị Thái Sơn Nãi Nãi nữa. Nhớ là vẽ đầy, thiếu một chỗ cũng không được. Còn phải đề phòng quỷ thổi đèn, có vài tiểu quỷ chui ra từ lòng đất, thổi tắt đèn lồng, rồi sẽ ùa lên ăn tươi ngươi.”

Phó Lỗi Sinh dụng tâm ghi nhớ điểm quan trọng, có thể lão sẽ phải sống ở nông thôn một thời gian rất dài, cũng có thể cả đời không thể trở lại huyện thành.

Ở nông thôn an toàn, phạm tội trốn đến Càn Dương sơn, nha dịch rất ít khi tìm đến nông thôn, thường chỉ tìm kiếm một phen rồi thôi.

Hắn nghe Trần Thực nói, tiên sinh trường tư thục trên trấn đã mất, vẫn chưa có tiên sinh mới, cho nên tính làm nghề cũ, trấn mở một trường tư thục trên Kiều Loan.

“Có thể hái dưa chuột ở bờ ruộng bên cạnh để ăn, nhưng phải rửa sạch rồi mới ăn. Nha đầu nhà quê đuổi vịt, ngươi có thể bắt lấy một con, tóm cổ vịt mà bắt chẹt trứng vịt. Dưa trong ruộng bên kia cũng có thể ăn thoải mái, chỉ cần chạy nhanh hơn Ngũ Trúc lão thái thái, bình thường sẽ không có việc gì.”

Trần Thực giới thiệu đâu vào đấy, lúc này, Ngũ Trúc lão thái thái từ trong ruộng dưa chui ra, cười ha hả hỏi: “Tiểu Thập, ngươi thi tú tài, đậu chưa?”

“Đậu rồi.” Trần Thực đáp.

Ngũ Trúc lão thái thái xoay người hái mấy quả dưa hấu và dưa lưới, nhét vào trong ngực hắn, cười nói: “Tiểu Thập có tiền đồ rồi. Nếu như gia gia ngươi còn sống, còn chẳng phải bày mấy bàn rượu mừng, vô cùng náo nhiệt sao? Đừng chê ít, ngươi cứ ăn trước đi. Nếu muốn ăn dưa, thì tự mình xuống ruộng mà hái.”

Lần đầu tiên Trần Thực cảm nhận được uy lực của tú tài lão gia.

“Ở nông thôn thi đỗ tú tài, là đại sự hạng nhất, theo quy củ là phải bày rượu.”

Trần Thực nói với Phó Lỗi Sinh: “Nhưng nhà ta chỉ có một mình ta, không cần bày nữa.”

Phó Lỗi Sinh lắc đầu nói: “Tú tài cũng chẳng có tác dụng gì. Đến huyện thành còn tốt, tú tài không tính là nhiều, nhưng đến tỉnh thành, khắp đường đều là tú tài, ném một viên gạch có thể đập chết hai người. Chờ đến Tây Kinh, tú tài càng nhiều đến dọa người.”

“Người nhà quê chúng ta không biết. Người nhà quê bọn ta cho rằng thi đậu tú tài, chính là trở nên nổi bật, chính là quan lão gia.”

Hai người từ tà ma nói đến phong tục nông thôn, lại dần dần tán gẫu đến miếu nhỏ sau đầu Trần Thực.

Phó Lỗi Sinh vốn cảm thấy ngôi miếu nhỏ thay thế Thần Đàn, là hành động phản đạo, nhưng Trần Thực lại nói, diệu dụng của ngôi miếu nhỏ giống với Thần Đàn, đều là nơi để bồi dưỡng Thần Thai, hơn nữa Thần Đàn cũng đặt ở trong miếu, cho nên có thêm một ngôi miếu nhỏ cũng không khác biệt.

“Hơn nữa, Thần Thai ở trong Thần Đàn, Thần Đàn ở trong miếu, tránh gió táp mưa sa, còn có thể dâng hương, chẳng phải là càng thêm tôn sư trọng đạo hay sao?”

Phó Lỗi Sinh suy nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý.

Hắc Oa vô cùng khâm phục tiểu chủ nhân.

Hắn không dùng pháp thuật, thế mà khiến Phó tiên sinh nhìn không ra điểm dị thường, lợi hại hơn mình nhiều.

Hai người tán gẫu đến cuối cùng,vẫn là nói đến pháp thuật.

Dù sao Phó Lỗi Sinh cũng là tiên sinh trường tư thục, cơ sở vô cùng vững chắc, nhìn ra Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm mà Trần Thực tu luyện tồn tại rất nhiều sai lầm rất nhỏ trên chiêu pháp, vì thế giúp hắn sửa chữa tư thế của Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm, để hắn phát lực càng thêm tiêu chuẩn.

Trần Thực sửa chữa, uy lực của sáu chiêu kiếm pháp trở nên càng mãnh liệt.

Phó Lỗi Sinh hoảng sợ.

Uy lực của Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm có giới hạn, đến giới hạn thì không thể tăng lên, không ngờ Trần Thực còn có thể tiếp tục tăng lên!

Trải qua lão chỉ điểm, uy lực kiếm khí của Trần Thực càng mạnh mẽ hơn so với lúc thi huyện. Lúc thi huyện, Thứ Kiếm Thức của Trần Thực có thể bắn thẳng tới hơn tám mươi trượng, bây giờ đã có thể đạt tới trăm trượng!

Phó Lỗi Sinh lấy lại bình tĩnh, nói: “Trần Thực, phạm vi Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm của ngươi phát huy khá xa, nhưng khoảng cách càng xa thì độ chính xác càng kém, ở ngoài trăm trượng, mắt thường đã khó có thể phân biệt mục tiêu, độ chính xác cần phải thường xuyên luyện tập.”

Lão vận kiếm khí gọt mười mấy cọc gỗ, dựng ở ngoài trăm trượng, trên cọc gỗ đặt từng khối đá cuội, nói: “Ngươi hãy luyện tập pháp thuật cho chính xác, đợi khi có thể bách phát bách trúng lại vừa chạy, vừa luyện tập. Đợi đến khi chạy vẫn có thể bách phát bách trúng, thì đổi luyện tập đánh trúng vật thể đang di chuyển. Nếu vẫn có thể bách phát bách trúng, thì đánh là chết địch, thuận buồm xuôi gió không gì ngăn được.”

Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm của Trần Thực có uy lực vô cùng lớn nhưng lại thiếu huấn luyện cơ sở, lúc này mới bắt tay vào tu tập.

“Hắc Oa, tiểu chủ nhân nhà ngươi đánh trúng đá cuội, ngươi lập tức chạy qua, nhặt đá cuội mới đặt lên cọc gỗ.”

Phó Lỗi Sinh phân phó một tiếng.

Không lâu sau, lão nhìn thấy con chó bận trước bận sau, chạy tới chạy lui, trong lòng kinh ngạc.

Tập trung nhìn lại, thì ra trên cọc gỗ ngoài trăm trượng từng viên đá cuội nổ đùng đùng, rõ ràng là kiếm khí của Trần Thực xông thẳng ra ngoài trăm trượng, đánh trúng những viên đá cuội kia một cách chuẩn xác!

Con chó bận rộn không ngừng, chính là đi đặt đá cuội.

“Nhanh vậy sao?”

Phó Lỗi Sinh kinh hãi, lại thấy Trần Thực bắt đầu chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, tay kết kiếm quyết, không ngừng đâm kiếm!

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Ngoài trăm trượng từng viên đá cuội nổ tung, vẫn cực kỳ chuẩn xác, không phát nào trượt!

Phó Lỗi Sinh nhặt lên một đống đá cuội, dùng quần áo bọc lấy, cao giọng nói: “Trần Thực, khoảng cách trăm trượng!”

Trần Thực hiểu ý, hai người cách xa nhau trăm trượng, đồng thời cất bước chạy như bay, Phó Lỗi Sinh di chuyển nhu rắn rắn, bước đi quặt trái quặt phải, thân pháp phiêu hốt bất định, không ngừng ném ra từng viên đá cuội.

Trần Thực chạy theo hắn, xuyên qua rừng rậm, nhìn thấy đá cuội bay lên, là đâm ra kiếm chỉ.

Mười hòn đá có thể đánh trúng bảy tám cái.

Lyện tập từ buổi sáng đến giữa trưa, Trần Thực đã có thể tăng lên tới mười lần đánh trúng chín lần, thậm chí có đôi khi có thể đánh trúng cả mười lần.

Phó Lỗi Sinh có phần mệt mỏi, lắc đầu nói: “Không luyện nữa, không luyện nữa. Trần Thực, ngươi làm thế nào vậy?”

“Mắt nhìn thấy, tâm ý liền đến.” Trần Thực thành thật nói: “Tâm ý của ta vừa đến, tinh thần liền đến. Tinh thần và kiếm khí tương hợp, sẽ không phát nào trượt. Chẳng qua có đôi khi ta còn bị tạp niệm quấy nhiễu tinh thần, ví dụ như đột nhiên xuất hiện một ý niệm sẽ khiến kiếm khí hơi lệch một chút.”

Phó Lỗi Sinh càng thêm khiếp sợ, la lên thất thanh nói: “Tinh thần của ngươi ngự kiếm khí, có thể đạt tới ngoài trăm trượng? Ngươi chờ một chút! Hắc Oa, Hắc Oa, lại đây!”

Hắc Oa chạy tới.

Phó Lỗi Sinh gọt một tấm bảng gỗ, trên đó viết một hàng chữ, để Hắc Oa ngậm tấm bảng gỗ chạy ra ngoài trăm trượng, nói: “Trần Thực, ngươi dùng tinh thần nhìn vào văn tự trên tấm bảng gỗ, có thể thấy rõ không?”

Trần Thực cố gắng tập trung tinh thần, đột nhiên kinh ngạc nói: “Ta nhìn thấy rồi, hơi mờ mờ, loáng thoáng là tinh, khí, thần, tam, tinh khí thần tam hợp!”

Phó Lỗi Sinh thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là năm chữ tinh khí thần tam hợp. Tinh khí thần tam hợp, là một bước cực kỳ quan trọng của Kim Đan cửu chuyển, hóa đan thành anh. Phải dùng Kim Đan làm mầm, tinh khí thần tam hợp truyền vào Kim Đan, Kim Đan mới có thể hóa thành Hoàng Nha. Hoàng Nha trưởng thành, chính là Nguyên Anh. Ta đã đọc qua rất nhiều sách, tìm kiếm ảo diệu của Nguyên Anh, nhưng đều nói như thật mà lại như không.”

0.43070 sec| 2443.164 kb