Phó Lôi Sinh lòng nóng như lửa đốt, người này sao chẳng phân biệt phải trái!

Bọn họ đến đây vốn là muốn báo thù, mang theo quyết tâm liều chết, nay thù đã báo, hai người có thể sống sót một người đã là Đại phu nhân Lý gia khai ân lắm rồi!

“Sao lại phán không đúng? Phán rất tốt, đúng là Thanh Thiên lão gia!”

Phó Lôi Sinh nắm lấy tay Trần Thực, siết mạnh một cái, ra hiệu cho hắn mau chóng rời đi, nói: “Xưa nay giết người phải đền mạng, Cố đại tẩu giết Điền Hoài Nghĩa và Thẩm Vũ Sinh, thì phải đền mạng! Ta giết nhiều gia thần và cẩm y vệ nhà họ Lý như vậy cũng nên đền mạng! Ngươi nói đạo lý còn chẳng rõ ràng, không hiểu thì về đọc thêm mấy năm sách rồi hãy đến!”

Đại phu nhân Hạ Vi Nhân cười nói: “Phó tiên sinh chớ nóng vội, không nói đạo lý, đương nhiên sẽ không rõ ràng. Nếu trong lòng vị tiểu huynh đệ này có đạo lý gì muốn nói thì cứ để hắn nói. Tiểu huynh đệ, ngươi thấy nên phán xử thế nào?”

Phó Lôi Sinh nóng ruột vạn phần, lão vốn định dùng mạng mình để bảo toàn tính mạng cho Trần Thực, giờ xem ra hỏng bét rồi.

Trần Thực nói: “Phó tiên sinh đừng lo lắng. Chu tú tài từng dạy ta, nửa bộ Luận Ngữ trị thiên hạ, ta học cả bộ, sẽ không làm càn đâu.”

Phó Lôi Sinh nhớ đến bài thi kia, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.

Trần Thực nói: “Cố đại tẩu giết quan chủ khảo Điền Hoài Nghĩa, giết Thẩm Vũ Sinh, bổ ót hắn ra, cướp lấy Nhất Phẩm Thần Thai, tội đáng muôn chết! Vậy thì ả đào Thần Thai cho ai? TĐưa hần Thai cho ai? Lại bị ai sai khiến?”

Phó Lôi Sinh chán nản vô cùng. Lời này đã nói ra, còn đường sống nào cho bọn họ nữa?

Trần Thực tiếp tục nói: “Ả mua chuộc Huyện thừa Trịnh Thế Vân, số tiền đó từ đâu mà có? Ai cho ả? Ả chỉ là một hạ nhân Lý phủ, ở Tân Hương huyện lại có thể một tay che trời, sai khiến Huyện thừa, nha dịch, xông vào Huyện nha giết quan chủ khảo, sử dụng Tân Hương Địa Thư, ai cho ả quyền đó? Tân Hương Địa Thư là trọng bảo của triều đình, ai lại để trọng bảo rơi vào tay một hạ nhân? Ai cho phép hạ nhân cầm trọng bảo giết mệnh quan triều đình, còn có thể làm cho Huyện nha yên ổn vô sự? Ai cho ả quyền hạn xóa tên Thẩm Vũ Sinh trên bảng vàng?”

Hắn tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén: “Nếu phu nhân đã muốn làm Thanh Thiên đại lão gia, vậy thì phải điều tra rõ ràng những chuyện này, mới có tư cách gọi là Thanh Thiên!”

Đại phu nhân Hạ Vi Nhân cười nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm Thanh Thiên? Trần Thực, đừng nói ngươi không làm được, cho dù là gia gia của ngươi cũng không làm được. Thế đạo này vốn dĩ đã vậy, ta chỉ không muốn rước phiền phức vào người thôi. Ngươi muốn nói đạo lý với Lý gia ta thế nào?”

Trần Thực ngẩn người: “Ả biết gia gia ta?”

Đại phu nhân Hạ Vi Nhân nhẹ nhàng vỗ tay, thản nhiên nói: “Người đâu, mang đạo lý của Lý gia ra cho hắn xem.”

“Vâng, phu nhân.”

Mấy nha hoàn khiêng ra một cái rương sách, sách trong rương rất nặng, nhìn qua phải đến một hai trăm cân, mấy nha hoàn kia khiêng có vẻ rất chật vật.

Nhưng khi rương sách được mở ra, bên trong chỉ có một quyển sách.

Một quyển kim thư, dài chừng một thước ba bốn tấc, rộng chưa đến một thước, dùng vòng vàng khóa chặt các trang sách.

Từng trang sách đều là giấy vàng, bên trên có hình vẽ và chữ viết.

Một nha hoàn mở trang sách, lật đến trang thứ hai, phun một ngụm chân khí vào, lập tức bản đồ toàn Tân Hương huyện từ trong trang sách bay lên, lơ lửng giữa không trung, đánh nát Cửu Dương Thiên Lôi Dẫn phù triện của Trần Thực.

Trang sách này cùng với Vạn Hồn phiên trấn giữ Tân Hương huyện có khí thế liên thông, không chỉ như thế, thậm chí toàn bộ Tân Hương huyện cùng với các thôn trấn trực thuộc đều có khí thế liên thông, chỉ trong nháy mắt khí tức nặng nề như núi Thái Sơn đè xuống!

Địa Thư, bản Tân Hương huyện.

Trần Thực và Phó Lôi Sinh cùng rên lên một tiếng, dồn toàn lực chống đỡ áp lực khủng khiếp này, không thể động đậy.

Nha hoàn kia chẳng qua chỉ có tu vi Thần Thai Cảnh, một ngụm chân khí mà thôi, vẫn chưa hoàn toàn phát động uy lực của Tân Hương Địa Thư, chỉ có thể điều động một chút thôi nhưng cũng đủ để trấn áp hai cao thủ Kim Đan Cảnh như Trần Thực và Phó Lôi Sinh, mặc cho người ta chém giết! Có thể thấy được nếu như phát động toàn bộ uy lực của trang Địa Thư này, e rằng có thể sánh ngang với cao thủ Hóa Thần Cảnh!

Đại phu nhân Hạ Vi Nhân nói: “Để ta nói cho hắn biết đạo lý cứng rắn của Lý gia.”

Ả vừa dứt lời, đám hộ vệ đồng loạt phóng thích tu vi, Thần Đàn, Thần Thai lần lượt hiện ra, từng viên Kim Đan lơ lửng giữa không trung, đủ mọi màu sắc, trong đó không thiếu cao thủ Kim Đan cửu chuyển!

Tiếp theo, là hơn mười Nguyên Anh ngồi xếp bằng, quanh thân người tỏa ra hào quang rực rỡ, như thể đang ngồi giữa hư không, không thể dò, không thể đo, không thể đếm, vạn pháp bất xâm, vạn binh bất nhập!

Ánh sáng của Kim Đan và Nguyên Anh chiếu rọi, khiến bầu trời vốn u ám bỗng chốc rực rỡ như ráng chiều.

Đúng lúc này, một luồng sáng rực rỡ phóng lên cao, một Nguyên Thần cao bốn trượng ngồi trên không trung, như Đại Phật vô song, một tay bắt ấn hoa sen, một tay cầm bình ngọc, từ trên cao nhìn xuống Trần Thực và Phó Lôi Sinh!

Khí tức của Nguyên Thần này quá mức mạnh mẽ, khiến cho cả đám mây đen trên trời cũng có phần bất ổn, dần dần tản ra!

Uy thế như vậy thật khiến người ta tuyệt vọng.

Đại phu nhân Hạ Vi Nhân nhìn Trần Thực, mỉm cười nói: “Trần Thực, giờ ngươi đã biết đạo lý của Lý gia ta rồi chứ? Nữ nhân chúng ta chẳng qua chỉ là gia quyến của Lý gia, không có bản lĩnh gì. Nhưng đối với Tân Hương huyện này, ta muốn làm Thanh Thiên đại lão gia cũng có gì khó?”

Ả buông rèm xe xuống, thản nhiên nói: “Phó tiên sinh, Lý gia không thể chịu nhục. Ta đã cho ngươi một con đường sống, giờ ta muốn thay Lý gia đòi lại công bằng, ngươi có thể cho không?”

Phó Lôi Sinh im lặng gật đầu.

Hạ Vi Nhân mỉm cười nói: “Dù sao ta cũng là nữ nhân mềm yếu, không thích nhìn thấy cảnh máu me, Tằng tiên sinh, ngươi ở lại, an táng Phó tiên sinh cho tử tế, mang thủ cấp hắn đến tỉnh thành.”

Tằng tiên sinh khom người, nói: “Đại phu nhân yên tâm.”

“Khởi giá.” Hạ Vi Nhân phân phó.

Đám nha hoàn đóng Tân Hương Địa Thư lại, cất vào rương, sau đó khiêng lên xe ngựa.

Gia thần Lý gia và đám người cẩm y vệ lên ngựa, hộ tống xe ngựa rời khỏi.

Tuy rằng lúc nãy Trần Thực và Phó Lôi Sinh ra tay tàn nhẫn, giết chết không ít người, nhưng đối với Lý gia mà nói cũng chỉ như gãy móng tay mà thôi, chỉ cần đến tỉnh thành tuyển mộ thêm là được.

“Ầm ầm!”

Trên trời sấm chớp vang dội, từng tia sét xé toạc bầu trời, tiếng mưa rơi tí tách trên mặt sông truyền đến.

Tiếng sấm tuy lớn, nhưng mưa lại rất nhỏ.

Mưa giông vốn nên rất lớn, nhưng có lẽ đã bị khí tức của cao thủ Hóa Thần Cảnh xua tan.

Sau khi xe ngựa của hai vị phu nhân rời đi, từ trong trang viên của phú thương Lĩnh Nam có rất nhiều gia đinh đi ra, kéo theo từng cỗ quan tài mỏng tanh, một người mở nắp quan tài, hai người hợp sức khiêng thi thể vào.

Sau khi đặt thi thể vào, lập tức đóng đinh lại, không chừa một kẽ hở.

1.22039 sec| 2415.688 kb