“Chúng ta điều động tất cả mẹ nuôi, Linh, cùng Hồ tộc phụ cận Càn Dương sơn, cống hiến hương khói, hình thành nên lực lượng bất phàm, chắc đủ giúp Càn Dương Sơn Quân khôi phục.”
Sa bà bà, Thanh Dương và gã cao to râu quai nón nôn nóng chạy tới Hoàng Pha thôn, thấy Trần Thực không có ở trong thôn, Thanh Dương hồ nghi nói: “Chẳng lẽ Tiểu Thập lại mang Sơn Quân ra ngoài? Nếu lần này gặp chuyện bất trắc e là không được may mắn như lần trước!”
“Chỉ cần không rời khỏi Càn Dương sơn, khí hương hỏa sẽ theo kịp nó.”
Sa bà bà ung dung nói, lấy ra một lá bùa. “Để ta dùng Chiêu Hồn phù này tìm hắn!”
Bà phát động Chiêu Hồn phù, một lát sau, sắc mặt trở nên kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn trời: “Chiêu Hồn phù cho thấy, giờ phút này hắn đang ở trên trời.”
Thanh Dương và gã cao to râu quai nón ngây người.
Sa bà bà lại nói: “Nó đang di chuyển… tốc độ rất nhanh, hiện giờ đã cách ba trăm dặm!”
Thanh Dương và gã cao to râu quai nón giật mình, bọn họ dù có cưỡi mây đạp gió cũng không có tốc độ nhanh đến vậy, từ khi nào Trần Thực lại lợi hại như thế?
“Chẳng lẽ hắn dùng ngôi miếu nhỏ để khống chế Sơn Quân, coi Sơn Quân như Thần Thai?”
Gã cao to râu quai nón mặt mày tái mét, khống chế thú cưỡi của Sơn Quân đã đành, nếu khống chế cả Sơn Quân thì đúng là tội ác tày trời!
E rằng Linh và Thần tướng khắp núi đồi sẽ trở thành kẻ thù của Trần Thực, nói không chừng đến cả đại xà Huyền Sơn cũng phải ra tay với hắn!
Bọn họ vội vàng muốn để Sơn Quân ngưng tụ Thần tướng mời ngài ấy đến miếu mới, chính là lo lắng Trần Thực tế ra Thần tướng Sơn Quân, trở thành cái đích cho mọi người công kích.
“Nó dừng lại ở khoảng cách ba trăm dặm.”
Sa bà bà tiếp tục cảm ứng, nói.
“Ba trăm dặm, rất có thể là tỉnh thành Tân Hương.”
Gã cao to râu quai nón bừng tỉnh, “Chắc chắn hắn đến tỉnh thành! Chúng ta mau đến đó, bằng mọi giá không thể để hắn làm càn!”
Ba người không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức thi triển Thần Hành thuật, nào ngờ mới đi được nửa đường, Sa bà bà đã lên tiếng: “Tiểu Thập rời khỏi tỉnh thành rồi, nó đang quay về! Tốc độ của nó rất nhanh! Nó đang trở về Càn Dương sơn!”
Ba người vội vàng quay đầu,
Sa bà bà không ngừng điều chỉnh phương hướng, khi đến chân núi, bà không khỏi sững người: “Nơi Tiểu Thập đến hình như là miếu Sơn Quân mới xây. Nhưng ta chưa từng nói cho nó biết vị trí của ngôi miếu này, làm sao nó biết được?”
Ba người kinh ngạc không thôi, khi đến trước tân miếu Sơn Quân mới xây ở Hổ Đầu lĩnh, vừa hay nhìn thấy Sơn Quân rời khỏi thân thể Trần Thực, tiến vào trong tượng đá.
Ba người bước vào miếu, thấy Trần Thực đang dâng nén hương đầu tiên cho tượng đá Sơn Quân.
“Bà bà, mọi người cũng đến rồi, vừa hay cùng dâng hương cho Sơn Quân.”
Trần Thực nhìn thấy bọn họ, cười nói,
Lúc này Thần tướng Sơn Quân đã tiến vào tượng đá, không còn Thần Thai, trong lòng hắn trống rỗng, không biết nên vui hay buồn.
Hắn vốn tưởng rằng Thần tướng Sơn Quân và hổ vàng có thể ở lại ngôi miếu nhỏ của mình, che chở và phụ trợ hắn tu hành, nào ngờ giờ đây tất cả chỉ là ảo mộng.
Nhưng hắn cũng không oán trách, Thần tướng Sơn Quân ở lại ngôi miếu nhỏ của hắn quả thực rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị Chân Thần Thiên Ngoại phát hiện, giáng đòn hủy diệt, chắc chắn Thần tướng Sơn Quân sẽ bị hủy hoại.
Cho dù không hủy diệt Thần tướng Sơn Quân, e là cũng sẽ liên lụy đến bách tính xung quanh.
Mặc dù hắn hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có phần mất mát,
Hắn vẫn không có Thần Thai.
Ba người Sa bà bà không biết tâm tư của hắn, nhìn nhau, sau đó cùng tiến lên dâng hương cho Sơn Quân, rồi lần lượt lui ra, đi khỏi miếu Sơn Quân.
“Tiểu Thập, tại sao con lại ở đây?” Sa bà bà hỏi.
Trần Thực lấy lại tinh thần, kể lại chuyện mình bị Sơn Quân chiếm giữ thân thể, mang theo bay đi.
Ba người nghe xong, đều kinh ngạc không thôi.
“Người đi gặp mẹ nuôi của con? Mẹ nuôi của con đã nói gì với người?”
Thanh Dương vội vàng hỏi: “Chắc chắn ngài ấy đã nói gì đó với mẹ nuôi của ngươi, cho nên mới đi tuần tra một vòng, rồi sau đó tiến vào tượng đá ngủ say!”
Gã cao to râu quai nón khen: “Lần này xiên thịt dê thông minh hơn rồi đấy. Tiểu Thập, rốt cuộc mẹ nuôi của ngươi là thần thánh phương nào? Rốt cuộc đã nói gì với Sơn Quân?”
Ánh mắt ba người sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Trần Thực, gương mặt tràn đầy mong đợi.
Trần Thực lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết. Lúc đó ta bị nhốt trong miếu, không nghe thấy gì cả. Sơn Quân đang ở trong miếu, sao mọi người không vào hỏi ngài ấy?”
Sa bà bà lập tức quay vào miếu Sơn Quân, cung kính dâng hương hỏi:
Thanh Dương và gã râu quai nón cũng bước vào. Trần Thực chần chừ giây lát, không đi theo mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên cao, hai vầng thái dương chói chang, thiêu đốt da thịt đến bỏng rát.
“Tình cảnh ta từng thấy ở tỉnh Tân Hương, chắc là Sơn Quân đang hồi tưởng lại chuyện xưa. Song, trong những hồi ức ấy, ắt hẳn vẫn có manh mối.”
Trần Thực thu hồi tầm mắt, mang theo Hắc Oa đi xuống núi, miệng lẩm bẩm như tự nhủ, lại như đang nói chuyện với Hắc Oa: “Tây Ngưu Tân Châu năm ấy có ánh sáng, trên trời có hai mặt trời. Điều đó chứng tỏ trước khi quân đội Đại Minh đổ bộ, Thiên Ngoại Chân Thần đã ngự trên vòm trời, dõi theo nhân thế.”
Hắc Oa có phần hoang mang. Lúc đó nó bị hổ vàng xâm chiếm, hồn phách bị đẩy sang một bên nên không được chứng kiến đoạn hồi ức ấy.
Đoạn hồi ức đó là của Sơn Quân, không phải của hổ vàng.
“Thiên Ngoại Chân Thần cổ xưa hơn ta tưởng rất nhiều. Pháp môn Thần Thai có lẽ là được truyền xuống sau này Chân Thần ban Thần Thai cho tu sĩ nơi đây, giúp họ tu hành thuận lợi, có thể đặt chân trên mảnh đất mới đầy rẫy hiểm nguy. Đúng là công đức vô lượng.”
Trần Thực càng thêm hoang mang, lẩm bẩm: “Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thời đại Chân Vương lại lụi tàn? Lại có chuyện gì khiến Tân Châu và Hoa Hạ Thần Châu mất liên lạc?”
Trần Thực thở dài, ưu tư nói: “Không có Thần tướng Sơn Quân, ta biết làm sao bây giờ? Ánh mặt trời tổ địa trong ngôi miếu nhỏ của ta có biến mất không? Tốc độ tu luyện của ta có bị chậm lại?”
Trần Thực nhìn Hắc Oa, ánh mắt sâu thẳm.
Hắc Oa vốn đang lo lắng thay Trần Thực, gãi đầu gãi tai nghĩ cách giúp tiểu chủ nhân. Bỗng cảm nhận được ánh mắt của Trần Thực, nó lập tức dựng tai, cảnh giác nhìn hắn, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
“Hắc Oa, hay là ngươi làm Thần Thai của ta nhé?”
Trần Thực dụ dỗ, ánh mắt đầy kỳ vọng: “Ta sẽ đưa ngươi vào miếu, cho ngươi ngồi trên Thần Đàn. Rồi ta sẽ vận công pháp tế ngươi lên… Đừng chạy, Hắc Oa! Có còn là huynh đệ không hả? Cẩu ca, đợi ta với! Cho ta thử một lần thôi, chỉ một lần thôi, ta không lừa ngươi đâu!”
Một người một chó, kẻ trước người sau chạy vắt chân lên cổ.
Chạy không biết bao xa, một luồng âm phong bỗng ập tới. Người và chó vội dừng lại, cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trước hai vầng thái dương xuất hiện thêm một vầng trăng khuyết.
Ánh trăng từ vầng trăng khuyết khiến lũ tà ma trong vùng bắt đầu thức tỉnh, đi lại khắp nơi.
Luồng âm phong vừa rồi mang đến cho chúng cảm giác vô cùng quen thuộc.
Tà, Chiết Thủ Thái!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo