“Là Trần Thực!”

Phó Lỗi Sinh kinh ngạc vô cùng. Khi nãy ở Tụ Tiên Lâu, Thiệu cảnh giới thiệu Trần Thực, y hoàn toàn không nhìn ra tu vi của hắn, chỉ cho là một thiếu niên nhà giàu mới nổi, học hành chẳng đến đâu, muốn mượn Văn Tài thư viện để kiếm chút danh tiếng mà thôi.

Loại chuyện này ở huyện thành nhan nhản khắp nơi, vì vậy y mới tùy tiện nhận mười lượng bạc của Trần Thực như thế.

Giờ thì sao? Tên thiếu niên nông thôn này đang làm gì thế kia?

Giết Huyện lệnh phu nhân!

Huyện lệnh phu nhân chính là tà ma loại bốn, yêu tu hấp thụ ánh trăng mà hóa thành, có thể tu luyện như tu sĩ nhân loại, thi triển pháp thuật, là tà ma có linh trí!

“Rốt cuộc tu vi của hắn là cảnh giới gì?”

Phó Lỗi Sinh nhìn về phía Thần Đàn sau lưng Trần Thực, kinh nghi bất định. Trong Thần Đàn không hề có Thần Thai, rõ ràng là Thần Đàn cảnh, sao có thể sở hữu khí huyết kinh người đến vậy, phát ra lực lượng khủng khiếp như thế, đánh ra cả tiếng sấm? Tiếng sấm vừa rồi có uy lực chẳng kém cạnh là bao so với Lôi phù “Chưởng Tâm Lôi”. Cao thủ như y cũng phải giơ gậy trúc lên phòng ngự. Đây mà là lực lượng của một tu sĩ Thần Đàn cảnh ư?

“Chắc chắn hắn không phải Thần Đàn cảnh! Thần Đàn cảnh sao có được lực lượng như thế!”

Phó Lỗi Sinh nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy khí huyết của Trần Thực đang tụ lại trong cơ thể, hình thành một quả cầu không mép không rìa.

Quả cầu ấy men theo cánh tay hắn, qua tâm phế, rồi quay trở về đan điền.

Trong đan điền Trần Thực như có biển lửa ngập trời, khí huyết hừng hực ngưng tụ, tạo thành cảnh tượng kỳ lạ mặt trời trong lửa!.

Trồng sen vàng trong lửa!

Phó Lỗi Sinh mở bừng mắt, cảm giác kỳ dị lúc nãy cũng biến mất.

“Kim Đan, hắn kết thành Kim Đan rồi!”

Trong lòng Phó Lỗi Sinh chấn động vô cùng. Một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, vậy mà đã kết thành Kim Đan!

Chỉ có điều Kim Đan của Trần Thực lại nằm trong cơ thể, không giống những người khác, đặt Kim Đan trong miệng Thần Thai để ôn dưỡng, có phần kỳ quái.

Nhưng cũng chính vì vậy, sức lực của Trần Thực mới khủng khiếp đến thế, có thể đánh giáp lá cà với Huyện lệnh phu nhân.

“Tu vi của hắn cao như vậy, vì sao còn muốn thi tú tài? Khoan đã, sao trong Thần Đàn của hắn không có Thần Thai? hắn thiếu mất một cảnh giới!”

Đầu óc Phó Lỗi Sinh rối như tơ vò.

Không có Thần Thai thì làm sao tu thành Kim Đan?

Không có Thần Thai thì lấy gì ôn dưỡng Kim Đan?

Vì sao trong đan điền hắn lại có dị tượng biển lửa trồng sen, có thể ôn dưỡng Kim Đan?

Phó Lỗi Sinh đang trầm tư bỗng nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ trong huyện nha. Trần Thực đã bỏ đi. Y bước vào hậu viện, cây gậy trúc trong tay đâm ra, xuyên thủng đầu Huyện lệnh phu nhân.

Nhưng ngay sau đó, Phó Lỗi Sinh nhìn thấy thân thể dài ngoằng của Huyện lệnh phu nhân, to lớn hơn y tưởng tượng rất nhiều.

Chỉ thấy tim của con yêu quái này đã bị đánh thủng, cánh tay gãy lìa, cổ, bụng, lưng… rất nhiều nơi trúng kiếm, thân thể dài ngoằng phía sau bị kiếm khí chém thành mấy chục khúc, chết tới không thể chết hơn!

Gậy trúc của y chỉ như gãi ngứa thêm mà thôi.

“Vết kiếm này, chắc là do Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm gây ra.”

Phó Lỗi Sinh kiểm tra vết kiếm, lẩm bẩm: “Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm, sao lại có uy lực lớn đến vậy?”

Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm tuy là pháp thuật mạnh nhất của Thần Thai cảnh, nhưng đến Kim Đan cảnh, uy lực của nó không bằng Kim Đan nên tu sĩ Kim Đan cảnh thường thích tế Kim Đan ra để đối địch.

Thế nhưng kiếm khí giết chết Huyện lệnh phu nhân lại sở hữu uy lực vượt xa nhận thức thông thường!

Hơn nữa, điều khiến Phó Lỗi Sinh kinh hãi hơn chính là, mỗi một luồng kiếm khí của Trần Thực đều chính xác vô cùng, đánh trúng vào chỗ nối các khúc trên cơ thể Huyện lệnh phu nhân, men theo chỗ yếu nhất mà chém vào, chặt đứt thân thể mụ ta.

Có câu nói “Bào Đinh giải ngưu”, cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Phó Lỗi Sinh dời mắt, trong lòng kinh hãi. Chỉ thấy hậu viện huyện nha tan hoang, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, hòn non bộ sụp đổ thành bột phấn, phòng ốc mất đi một nửa, chắc là do nội đan của Huyện lệnh phu nhân phát nổ gây ra. Bức tường đối diện thì bị ăn mòn sụp đổ, gạch ngói như bị tan chảy thành nước xanh, tỏa ra mùi hôi hám.

Đây chắc chắn là do nội đan của Huyện lệnh phu nhân đánh trúng gây nên.

“Nếu yêu đan này đánh trúng người…”

Phó Lỗi Sinh không khỏi rùng mình.

Kim Đan không rìa không mép, là do tinh, khí, huyết, thần, ý ngưng tụ mà thành, hữu hình vô chất, đao chém không đứt, búa bổ không vỡ, pháp thuật không phá nổi, bảo vật không thu được. Vạn vật đều có thể xuyên qua Kim Đan mà không tổn hại đến nó mảy may. Muốn đối phó với Kim Đan là vô cùng khó khăn.

Nhưng đồng thời, Kim Đan cũng sở hữu lực lượng cực kỳ cường đại, năng lực không thể tưởng tượng nổi. Kim Đan khác nhau có thể thi triển pháp thuật khác nhau.

Kim Đan của tà ma càng thêm khó đối phó, lực lượng càng tà ác. Nhìn thấy uy lực của yêu đan Huyện lệnh phu nhân, Phó Lỗi Sinh cảm thấy vô cùng vướng tay vướng chân. Nếu đổi lại là y, muốn giết chết Huyện lệnh phu nhân e là không dễ dàng đến vậy. Chỉ cần yêu đan kia xuất hiện, pháp thuật của y sẽ bị ô uế, phù lục mất đi uy lực, bảo vật bị tà khí xâm nhiễm mà mất đi công hiệu.

Vậy mà Trần Thực lại có thể đánh chết tươi Huyện lệnh phu nhân trong lúc giao chiến trực diện!

“Tên Trần Thực này, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mà giết chết Huyện lệnh phu nhân? Còn thi thể kia là…”

Ánh mắt Phó Lỗi Sinh nhìn vào thi thể Cảnh Huyện lệnh ở góc tường, trong lòng cả kinh: “Cảnh Huyện lệnh cũng bị y giết chết!”

Cảnh Xuân là Huyện lệnh do triều đình bổ nhiệm, tu vi và thực lực không thể khinh thường, vậy mà cũng chết trong tay Trần Thực!

“Liên tiếp giết chết hai cao thủ Kim Đan cảnh, có thật là Trần Thực chỉ mới mười một, mười hai tuổi? Hay là trông hắn trẻ hơn tuổi thật? Mục đích hắn muốn thi tú tài rốt cuộc là gì?”

Nha dịch trong huyện nha nghe thấy động tĩnh đã chạy tới.

Phó Lỗi Sinh lặng lẽ rời khỏi, lần theo hướng Trần Thực bỏ đi.

Trần Thực men theo tiếng kêu của Hắc Oa đi tới đại sảnh huyện nha. Nơi đây treo tấm biển “Minh Kính Cao Huyền”, là nơi xử án phạm nhân. Vừa đặt chân đến đây, Trần Thực bỗng cảm thấy một luồng áp lực ập tới, trong lòng sợ hãi, những tội lỗi hắn gây ra trong hai năm qua hiện lên rõ mồn một trong đầu như một cuốn tranh.

Trần Thực toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì quỳ xuống đất khai nhận hết mọi tội lỗi mình đã gây ra.

“Huyện nha này, bố trí thật lợi hại!”

Hắn nén rung động trong lòng, dò xét bố trí của huyện nha.

Ngoài ghế án đài của Huyện thái gia, còn có hai hàng Tấn Tù trượng, Thường Hình trượng cùng với Xuy trượng, lại có vài món vũ khí như Tú Xuân đao, trên những vật này đều khắc ấn phù văn, dùng chu sa tô lại, bởi vì năm nào cũng được sử dụng nên mang theo sát khí lạnh lẽo.

Ngoài cửa còn có một cái trống lớn, cũng có phù lục vẽ trên mặt trống, khí tức người đánh trống kêu oan vẫn còn vương lại, mang theo cảm giác áp bức.

Bao nhiêu thứ như vậy, chỉ cầm riêng ra một cái cũng không đến mức khiến Trần Thực sợ hãi, nhưng số lượng quá nhiều tập hợp lại với nhau khiến cho phạm nhân bất giác thú tội cung khai.

Hắc Oa dường như không bị ảnh hưởng, đang sủa về phía bàn thờ bên cạnh đại sảnh, Trần Thực nhìn lại, chỉ thấy Vạn Hồn phiên đang được thờ trên bàn thờ, hương khói vẫn còn nghi ngút.

Bảo vật này có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, tựa như một món mỹ vị vô cùng hấp dẫn, dụ dỗ hắn nuốt chửng hết thảy oan hồn trong Vạn Hồn phiên.

“Nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối không lấy trộm Vạn Hồn phiên.”

0.43675 sec| 2418.836 kb