Hắn lại có phần hoang mang.

Năm đó, nơi này chắc chắn hương khói hưng thịnh, cớ sao lại xuống dốc đến mức ngay cả tượng thần cũng không còn thấy bóng dáng?

“Chờ khi Thần Tướng của Sơn Quân hình thành ta có thể biết được nguyên do.”

Hắn rời khỏi miếu Sơn Quân, trở về huyện thành, đến Văn Tài thư viện. Mấy ngày nay lo ôn tập cho kỳ thi, Trần Thực không lo phần thi văn nhưng lại hơi băn khoăn về phần thi võ nên muốn tìm bạn học hỏi kinh nghiệm.

Trong thư viện chỉ lác đác vài người, rất nhiều người không đến trường. Trần Thực ngạc nhiên, thấy những người có mặt tụ tập một chỗ, ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, không biết đang bàn bạc chuyện gì.

Hồ Phỉ Phỉ cũng ở đó, thấy hắn đến, vội vàng vẫy tay: “Trần gia ca ca, lại đây, lại đây mau!”

Trần Thực tiến lại gần, mấy học trò ba nam hai nữ kia nhìn tuổi tác cũng trạc tuổi hắn, người lớn nhất chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, người nhỏ nhất chừng mười tuổi, đều ăn mặc chỉnh tề, đội mũ nhỏ màu đen.

“Hôm nay không dạy à?” Trần Thực hỏi.

“Không dạy. Trong thành có chuyện, Phó tiên sinh cho chúng ta nghỉ học, bảo hai hôm nay đừng đến thư viện.”

Hồ Phỉ Phỉ nói, giọng bí ẩn: “Hai ngày nay, trong thành có hơn mười học trò mất tích, quan phủ cũng tìm không ra, người ta đồn có tà ma vào thành bắt người ăn thịt. Vì vậy, Phó tiên sinh không dám giảng dạy. Bọn ta không tin là tà ma vào thành! Nếu tà ma vào thành, sao chỉ bắt học trò mà không bắt người khác?”

Mấy học trò kia đều gật đầu lia lịa.

Một học trò lên tiếng: “Vậy nên chúng ta quyết định đi bắt tà ma này!”

Trần Thực ngạc nhiên nhìn khuôn mặt còn non choẹt, bắt tà ma à?

Học trò trong thành đều gan dạ như vậy sao?

“Ngươi đã tu thành Thần Thai chưa?” Trần Thực hỏi.

Học trò kia ngây thơ lắc đầu.

Trần Thực nhìn những người khác, hỏi: “Các ngươi, ai đã tu thành Thần Thai rồi?”

Mọi người đều lắc đầu, chỉ có Hồ Phỉ Phỉ cười khúc khích, không lắc cũng chẳng gật.

Học trò chừng mười tuổi lên tiếng: “Trần Thực, ngươi từ nông thôn đến, học trò trong thành chúng ta học khác với học trò nông thôn các ngươi, tuy chỉ tu thành Thần Đàn, chưa có Thần Thai, nhưng có thể mượn khí của Thần Đàn để thi triển pháp thuật! Bọn ta lợi hại lắm đấy!”

Một nữ học trò tiếp lời: “Đúng vậy! Thẩm Vũ Sinh là lợi hại nhất! Huynh ấy có thể ngưng tụ kiếm khí, muội thì không làm được!”

Trần Thực nhìn sang Thẩm Vũ Sinh, cũng là một thiếu niên ngây ngô, nhiều nhất là mười một, mười hai tuổi.

“Các ngươi chưa tu thành Kim Đan sao?” Trần Thực hỏi.

“Kim Đan? Phải là cử nhân mới tu thành Kim Đan được!”

Thẩm Vũ Sinh nghiêm mặt nói: “Phải thi đậu tú tài, vào ngày đại tế, khi Chân Thần giáng thế, được thần ban cho, mới có Thần Thai, bước vào Thần Thai cảnh. Rồi tu luyện Thần Thai, nhờ sức mạnh của Thần Thai mới có thể bước vào Hóa Thần kỳ, tu luyện thành Kim Đan.”

Mấy học trò kia gật gù.

Trần Thực nghĩ thầm, quả nhiên mình khác với bọn họ, chưa có Thần Thai đã tu luyện thành Kim Đan. Nhưng nếu thi đậu huyện, được Chân Thần giáng thế ban cho Thần Thai, vậy chẳng phải là mình đã bù đắp được khiếm khuyết này, có thể sánh vai với các tú tài khác hay sao?

“Ta nghi ngờ kẻ giả mạo tà ma kia chính là Phó tiên sinh của trường chúng ta.”

Hồ Phỉ Phỉ nói nhỏ: “Sắp đến kỳ thi huyện, dạo này lão ta cứ lén lút, ta đoán lão ta đã nhắm được vài người trong chúng ta, đợi đến ngày đại tế sẽ moi Thần Thai của những người đó ra, bán lấy giá cao.”

“Sao có thể hoài nghi tiên sinh như vậy được?”

“Chắc chắn tiên sinh không phải người như vậy!”

Các học trò nhao nhao phản bác, Hồ Phỉ Phỉ cười lạnh: “Các ngươi không tin ư? Chỉ cần theo dõi Phó tiên sinh, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được manh mối!”

Thẩm Vũ Sinh nhìn sang Trần Thực: “Trần huynh, ngươi có đi không?”

Trần Thực do dự, các học trò thấy vậy bèn nói: “Có Thẩm huynh đây, ngươi sợ gì chứ?”

Trần Thực cũng lo cho tính mạng của những người bạn mới quen biết, bèn gật đầu, hỏi: “Các ngươi có cách nào tìm ra tà ma đó không?”

“Dùng ta làm mồi nhử!” Học trò nhỏ tuổi nhất đứng ra, hiên ngang nói.

Trần Thực hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Ta là Cố Thanh Mộng! Sao vậy?”, thiếu niên kia hỏi.

“Không có gì.”, Trần Thực thầm nghĩ: “Giờ ta đã biết bia mộ nên khắc tên gì rồi.”

Hồ Phỉ Phỉ nói: “Hôm nay Phó tiên sinh đi chợ Đông, chúng ta hãy đến đó tìm hắn. Đợi lát nữa, Thanh Mộng hãy tới bắt chuyện, chúng ta âm thầm quan sát. Nếu hắn thật sự ra tay với ngươi thì chúng ta sẽ xông ra cứu viện, bắt lão tặc áp giải lên huyện nha.”

Mọi người đều đồng ý, lập tức rời khỏi học viện.

Trần Thực gọi Hắc Oa, trong lòng nghi hoặc: “Lời của Phỉ Phỉ chắc chắn không phải nói năng linh tinh, chẳng lẽ thật sự là Phó tiên sinh làm? Hắn bắt cóc nhiều học trò như vậy để làm gì?”

Chợ Đông nằm ở phía đông, trong khu rừng ngoài thành, không có cửa hàng cố định. Những người bán hàng rong thường bày hàng vào ban ngày, bán một số vật dụng thường dùng, cũng có người bán đồ chơi trẻ em. Vì vậy, rất nhiều học trò thường rẽ qua đó sau giờ học.

Dạo gần đây, ban ngày cũng xuất hiện trăng sáng, lời đồn có yêu ma quỷ quái xuất hiện bên ngoài thành lan truyền, khiến chợ Đông trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.

Họ đến chợ Đông, quả nhiên trong rừng không có mấy hàng quán.

Cố Thanh Mộng nói: “Mấy hôm trước, ở đằng kia có người bị chém đầu, là Huyện lệnh đại nhân. Xoạt xoạt vài tiếng, chết rất nhiều người. Có phải oan hồn Huyện lệnh đại nhân chưa tan, biến thành tà ma rồi không?”

“Cha ta đã đi xem, nói thi thể Huyện lệnh đại nhân đã bị thiêu rụi, không thể biến thành tà ma được. Cha ta còn mang bánh bao về cho đệ đệ ta ăn, ta chẳng được miếng nào cả.” Một nữ học trò khác nói với vẻ tiếc nuối.

Hồ Phỉ Phỉ phấn khích nói: “Phó tiên sinh ở ngay phía trước kìa. Thanh Mộng, tới ngươi thể hiện rồi đấy!”

Mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên thấy Phó Lỗi Sinh đang ngồi xổm trước một sạp hàng, nói chuyện với chủ sạp.

Sạp hàng đó bày bán ngỗng, hơn chục con ngỗng trắng béo tốt được nhốt trong lồng. Chủ sạp là một lão ông râu tóc bạc trắng, mặc áo vải thô đã phai màu, gương mặt hiền từ phúc hậu, trông rất dễ gần.

Mọi người nấp sau những gốc cây lớn, Cố Thanh Mộng lấy hết can đảm tiến lên, cung kính hành lễ với Phó Lỗi Sinh, không biết nói gì đó.

Phó Lỗi Sinh đứng dậy, có vẻ rất tức giận, bảo Cố Thanh Mộng mau trở về thành.

Cố Thanh Mộng òa khóc, Phó Lỗi Sinh bất đắc dĩ, quay sang cáo lỗi với chủ sạp, rồi nắm tay Cố Thanh Mộng đi về phía thành, vừa đi vừa nói: “Ngoài thành rất nguy hiểm, ngươi còn một mình chạy loạn, coi chừng lại mất tích như những người khác đấy!”

Đợi đến khi Phó Lỗi Sinh đưa Cố Thanh Mộng đi khuất, mọi người mới từ sau cây bước ra, ánh mắt Thẩm Vũ Sinh lóe sáng, nói: “Phó tiên sinh đã mắc câu rồi. Chúng ta mau đuổi theo!”

Mọi người vội vàng chạy ra, lại thấy lão ông bán ngỗng cũng đứng dậy, duỗi lưng một cái.

Trần Thực nhìn lão ông bán ngỗng, thấy khi ông ta thở ra, hơi thở vô cùng dài, dường như một hơi đã kéo dài rất lâu!

“Lục phủ ngũ tạng của lão già này thật mạnh mẽ! Gần bằng ta rồi! Sức lực của lão chắc chỉ kém ta một hai phần là cùng.”

Hắn vừa nghĩ tới đó, đột nhiên lão ông bán ngỗng kia nhảy bật lên như con châu chấu, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó lòng nhìn rõ, “Bịch” một tiếng đã đáp xuống bên cạnh bọn họ. Lão già tung một chiếc túi vải ra, “Viu” một tiếng đã trùm lấy Hồ Phỉ Phỉ! Lão ta liên tục nhảy nhót với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắt cả bốn người Thẩm Vũ Sinh nhốt vào túi!

Trần Thực do dự một chút, cố kìm nén không ra tay.

“Bịch!”

Lão già như châu chấu từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Trần Thực và Hắc Oa, nhe răng cười gian hiểm, rồi ném cả người và chó vào trong túi.

Trần Thực và Hắc Oa rơi vào trong túi, bên trong tối om, không biết rộng lớn bao nhiêu. Trong túi không có ai, chỉ có năm con ngỗng trắng to béo đang run rẩy sợ hãi.

“Quả nhiên là lão già này giở trò quỷ!”

Trần Thực vừa định lên tiếng, lại nghe từ miệng mình phát ra tiếng ngỗng kêu. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy toàn thân mình phủ một màu trắng muốt, vậy mà đã biến thành một con ngỗng trắng béo núc!

Hắn quay sang nhìn Hắc Oa, thấy nó vẫn là Hắc Oa như cũ, đang ngồi thè lưỡi thở.

“Bán ngỗng đây! Bán ngỗng đây! Ngỗng trắng nhà nuôi, thịt ngon bổ dưỡng, hầm nồi sắt càng thêm tuyệt hảo, ăn vào trường thọ trăm tuổi! Ngài Huyện lệnh có muốn mua ngỗng không? Ngỗng nhà nuôi đấy ạ!”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ngỗng của ông lão trông tươi ngon đấy, phu nhân nhà ta rất thích ăn món ngỗng hầm. Mang hết đến huyện nha cho ta.”

“Vâng vâng!”

0.49744 sec| 2424.984 kb