Phó Lỗi Sinh mỉm cười: “Huyện lệnh phu nhân thật sự tu luyện tà công mới biến thành bộ dạng này sao?”

Lão già bán ngỗng hơi ngẩn người, đáp: “Lão nô không hiểu ý ngươi.”

Phó Lỗi Sinh vuốt chòm râu, ung dung nói: “Ta cảm thấy Huyện lệnh phu nhân có thể là tà ma. Tà ma chia làm nhiều loại chủng loại, có tà ma đến từ cõi âm, cũng có tà ma sinh ra do tà khí của dương gian, còn có tà ma là người và súc vật sau khi chết bị ánh trăng chiếu vào sống lại, loại thứ tư chính là ngoại tộc tu luyện, do hấp thu tinh hoa ánh trăng nên biến dị, loại thứ năm mới là người tu luyện đi vào tà đạo, biến thành tà ma. Ta cảm thấy, Huyện lệnh phu nhân hẳn là loại thứ tư.”

Lão nhân bán ngỗng cười nói: “Phó tiên sinh, chuyện này chắc là lão nô hiểu rõ hơn ngươi.”

“Không, ta hiểu rõ hơn ngươi. Bởi vì bên cạnh ta cũng có tu sĩ ngoại tộc tu luyện.”

Phó Lỗi Sinh mỉm cười, nói: “Cho nên lão Ngô, lai lịch của ngươi là gì? Rốt cuộc ngươi là người hay là tà ma khoác da người?”

Hắn lời còn chưa dứt, lão già bán ngỗng đột nhiên tung người nhảy lên, lao vào bóng tối, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Giọng nói của lão già bán ngỗng chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, không biết vang lên từ nơi nào: “Phó Lỗi Sinh, ngươi không nên thông minh như vậy, kẻ thông minh như ngươi thường chết rất sớm!”

Lời còn chưa dứt, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, chính là lão già bán ngỗng, thân thể co lại thành một cục, giống như một con bọ chó lớn, mang theo một cái túi lớn hơn mình mấy lần, túi bị gió căng ra, đón đầu chụp xuống!

Lão già bán ngỗng phịch một tiếng hạ xuống đất, thu miệng túi vải lại, cười khà khà nói: “Ngươi biến thành một con ngỗng lớn, từ giờ ngoan ngoãn cho ta!”

Hắn lời còn chưa dứt, một cây gậy trúc đâm ra từ trong túi vải , mang theo lực lượng mạnh mẽ, xuyên qua thân thể lão già bán ngỗng, mang theo thân thể lão đâm vào vách tường bên cạnh, thậm chí đâm thủng cả vách tường!

Phó Lỗi Sinh buông cây gậy trúc xuống, bước ra khỏi túi vải, thản nhiên nói: “Ta từ nhỏ đã học thương, đến nay bốn mươi tám năm, chưa từng động đến thương pháp. Sở dĩ ta cầm cây gậy trúc này là vì định dùng nó đâm chết ngươi.”

Hắn rút cây gậy trúc ra, hất thi thể lão già bán ngỗng rơi xuống.

“Ta thông minh như vậy, còn có thể sống đến hơn năm mươi tuổi, ngươi phải biết ta lợi hại đến nhường nào.”

Phó Lỗi Sinh tay cầm gậy trúc, xoay người đi về phía huyện nha, tiếng nói vọng lại: “Phỉ Phỉ, ngươi dẫn bọn họ về Văn Tài học viện trước đi. Thầy đi lấy mạng hai tên ác ôn kia!”

Trong đàn ngỗng, một thiếu nữ cất tiếng đáp lời, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, thiếu nữ xinh đẹp hiện ra giữa đàn ngỗng, mỉm cười nói: “Chư vị sư đệ sư muội, chúng ta về học viện trước đi.”

Phó Lỗi Sinh sát khí đằng đằng, chẳng mấy chốc đã đến trước huyện nha, ngẩng đầu nhìn tấm biển “Minh Kính Cao Huyền”, trầm giọng nói: “Giờ lũ học trò kia đã an toàn, ta có thể toàn tâm toàn ý đánh một trận, chẳng còn gì vướng bận!”

Hắn sải bước vào huyện nha.

Hậu viện huyện nha.

Cảnh Huyện lệnh thân pháp nhanh nhẹn vô cùng, thoắt cái đã đến trước con ngỗng trắng mập mạp, vươn tay chụp lấy nó, dễ dàng nắm chặt cái cổ thon dài của nó, cười lớn: “Ăn xong rồi giết Phó Lỗi Sinh cũng chưa muộn!”

Vừa nắm lấy cổ ngỗng trắng, hắn bỗng cảm thấy cái cổ trong tay to ra, hất văng năm ngón tay của hắn, lại còn ngày càng lớn!

Cảnh Huyện lệnh kinh hãi, chỉ thấy con ngỗng trắng trước mặt hóa thành một thiếu niên. Khí huyết trong cơ thể thiếu niên cuồn cuộn như sóng biển, xung kích kinh mạch, quán thông cốt cách, cường kiện ngũ tạng, cơ thể tỏa ra hào quang, tay như tay gấu, một tay khóa chặt cổ tay hắn ấn xuống, tay kia đánh vào khuỷu tay!

Hắn nghe thấy tiếng xương tay mình gãy răng rắc, lập tức hai mắt tối sầm, tiếp đó xương cổ họng gãy nát, lồng ngực trúng đòn nặng nề, xương sườn gãy lìa, gan, tỳ, thận như bị vật nặng đập vào, nát bấy! Hạ thể truyền đến cơn đau dữ dội, chỉ trong nháy mắt đã bị đầu gối thúc hay đá bảy tám cái.

Giờ khắc này, pháp thuật, Kim Đan, bảo vật của hắn, tất cả đều không kịp thi triển!

Trần Thực một tay nâng mặt gã lên, tay kia vòng quanh cổ, vặn mạnh một cái. Âm thanh xương cốt, màng gân đứt gãy răng rắc vang lên từ cánh tay hắn. Hắn vứt thi thể trong tay xuống, xoay người nhảy lên. Một tiếng vù vang lên, một cỗ cuồng phong ập tới, chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện bên cạnh bàn ăn, chân phải bổ xuống, nện lên cổ Huyện lệnh phu nhân!

Thân thể Huyện lệnh phu nhân bị nện ngã xuống, hai tay chống đất, vậy mà vẫn chưa ngã hẳn, đột nhiên phát ra một tiếng rống giận đinh tai nhức óc, ra sức muốn đứng lên!

Mụ ta vừa rống được một nửa, Trần Thực đã cầm lấy chiếc rìu trên bàn chém vào ót mụ, hai tay múa lên, cầm tất cả đồ vật có thể quơ được trên bàn, đũa dài đũa ngắn, các loại dao, cắm toàn bộ vào mặt Huyện lệnh phu nhân! Huyện lệnh phu nhân phát ra tiếng thét chói tai, không dám giao chiến với hắn, bỏ chạy ra phía ngoài.

Mụ ta quá mập, thịt mỡ toàn thân run rẩy, nhưng vào giờ phút này lại phảng phất thân nhẹ như yến, một bước thôi đã ra xa hai trượng.

“Mụ già tai to mặt lớn.”

Giọng nói của Trần Thực vang lên rõ ràng tới tai mụ.

Thân hình Huyện lệnh phu nhân đột nhiên dừng lại, một luồng tà khí hung bạo bốc lên từ hậu viện huyện nha, liên tiếp kéo lên, càng ngày càng khủng khiếp.

“Ngươi nói cái gì?” Mụ ta xoay người lại, trên khuôn mặt mập mạp đầy đao rìu đũa cùng với mảnh đĩa vỡ.

Trần Thực cười nói: “Ta nói, tai to mặt lớn…”

Thân thể Huyện lệnh phu nhân liên tiếp tăng vọt, hiện ra chân thân, hóa thành con rết khổng lồ dài đến bảy tám trượng, nửa người trên lại là nữ tử xinh đẹp, gào thét lao về phía hắn, há mồm phun ra một cái, đó là Kim Đan đỏ sậm như máu, quát: “Tiểu quỷ, hôm nay ta muốn ngươi phải chết!”

Kim Đan kia tỏa ra hào quang, còn đậm hơn nhiều so với trưởng lão chuột râu bạc của Hắc Sơn nãi nãi, hào quang Kim Đan quét qua, tất cả đều tan rã, thậm chí ngay cả hòn non bộ cũng sụp xuống, hóa thành bột phấn!

Trong hồ nước dưới hòn non bộ, nước hồ nổi sóng cuồn cuộn như thể nồi nước sôi, cá bơi trong hồ chớp mắt đã tan sạch máu thịt, chỉ còn lại xương cá chìm xuống đáy!

Loại Huyết Đan này khác với Kim Đan mà Trần Thực từng gặp. Nội đan của trưởng lão chuột râu bạc có màu máu là vì chúng giết người, ăn thịt người, khiến nội đan không tinh thuần. Còn loại Huyết Đan này là luyện tinh huyết hồn phách của hài đồng nhập vào đan, luyện thành tà khí, là một loại pháp môn cao thâm của tà tu!

Huyết quang trong đan có thể phá vỡ chính khí mà tu sĩ tu luyện, phá vỡ chính pháp, ô nhiễm phù triện, bảo vật, quỷ dị vô cùng!

Trần Thực hưng phấn vô cùng, thúc giục Tam Quang Chính Khí, Thất Tinh trải rộng quanh thân, Kim Đan trong cơ thể bốc lên, lao về phía thân thể khổng lồ của Huyện lệnh phu nhân!

Huyết Đan phát ra ánh sáng vô cùng sắc bén, từng tia sáng như gai nhọn bắn vào da Trần Thực, khiến bên ngoài da dẻ hắn xuất hiện từng vết lõm nhỏ, nhưng tà khí còn chưa kịp phát tác đã bị khí huyết cực thịnh trong cơ thể hắn đánh tan! Khí huyết trong cơ thể hắn quá dồi dào, dồi dào đến mức tà pháp gặp phải khí huyết của hắn là tan chảy như băng tuyết!

“Rầm!”

Trong hậu viện huyện nha tiếng sấm nổ vang, Phó Lỗi Sinh vừa mới xông vào hậu viện vội vàng dừng bước, dựng thẳng cây trúc lên đề phòng bất trắc.

Đột nhiên lại vang lên một tiếng nổ lớn, đầu Huyện lệnh phu nhân đập thủng bức tường dày nặng, xuất hiện trước mặt hắn, xương gãy gân đứt, sống chết chưa rõ.

Phó Lỗi Sinh trong lòng kinh hãi, nhìn về phía hậu viện, chỉ thấy dưới ánh trăng, một thiếu niên khí huyết phun trào như thủy triều, tràn ra ngoài cơ thể, sau lưng hình thành một hư ảnh như Thần như Ma, không biết là người hay là tà ma.

1.05592 sec| 2419.336 kb