Biến cố này khiến Trần Thực bất ngờ, không nhịn được thò đầu ra khỏi lồng, quan sát bên ngoài.
“Phỉ Phỉ có thể mở miệng nói chuyện, chắc tu vi cũng không yếu!”
Hắn thầm nghĩ: “E là nàng ta cũng đã tu thành Kim Đan! Vừa rồi chúng ta vây quanh cắn nàng ta, nếu nàng ta phản kháng, chỉ e chúng ta bị đánh cho kêu cha gọi mẹ. Còn có Phó Lỗi Sinh, hắn xuất hiện ở chợ Đông có lẽ là do điều tra ra lão già bán ngỗng, hoài nghi lão chính là hung thủ khiến đám học trò mất tích!”
Hồ Phỉ Phỉ từng nói Phó Lỗi Sinh thích tiền, còn nói hắn từng bán Thần Thai của học sinh. Hiện tại xem ra, quá nửa chỉ là lời đồn nhảm.
Nếu Phó Lỗi Sinh quả thật là người như vậy, thế thì sẽ không quan tâm tới Cố Thanh Mộng, vội vàng rời đi, đưa nàng về nhà.
Càng không thể mạo hiểm tính mạng, đêm khuya xông vào huyện nha!
“Phó Lỗi Sinh có thể nhìn ra trong đó có một con ngỗng trắng lớn chính là Hồ Phỉ Phỉ, chắc là dùng bùa chú như Thiên Nhãn phù. Nhưng hắn làm sao biết cô nàng này có thể nói chuyện? Chẳng lẽ hắn đã sớm biết nàng ta là hồ ly tinh?”
Hắn vừa nghĩ tới đây, liền thấy Huyện lệnh phu nhân biến thành nữ tử yêu mị, phía sau mọc ra thân rết dài ngoằng, giẫm trên mặt đất vang lên leng keng, tia lửa bắn ra tứ phía.
“Phu nhân khoan đã.” Cảnh Huyện lệnh đột nhiên lên tiếng.
Huyện lệnh phu nhân thoáng chần chừ, không lập tức hạ sát Phó Lỗi Sinh, quay sang nhìn Cảnh Huyện lệnh.
Cảnh Huyện lệnh áy náy nói: “Phó tiên sinh, nếu bản quan để ngươi mang lũ học sinh này đi, ngươi sẽ tha cho phu thê chúng ta chứ?”
Huyện lệnh phu nhân phẫn nộ, quát: “Cảnh Xuân, ý chàng là sao? Ngỗng đã đến miệng, há có lại để nó bay đi?”
Cảnh Huyện lệnh lắc đầu: “Linh Nhi, chúng ta đã bị người ta nhìn thấu, không làm chức Huyện lệnh này được nữa rồi. Chuyện này vốn là phu thê chúng ta sai, sao có thể tiếp tục sai lầm? Phó tiên sinh, thật không dám giấu giếm, vợ chồng ta không phải tà ma, chúng ta vốn là người. Thê tử ta là Linh Nhi vô tình có được một môn công pháp, gọi là Cửu Thiên Hoàn Nguyệt Quyết, trong lúc vui mừng, nàng ấy tu luyện công pháp này, nào ngờ môn công pháp này cần hấp thu ánh trăng để tu luyện…”
Hắn nói tới đây, bất giác dừng lại, sắc mặt ảm đạm.
Huyện lệnh phu nhân lên tiếng: “Cảnh Xuân, chàng nói với hắn những thứ này làm chi? Phu thê chúng ta cùng nhau liên thủ, giết hắn đi!”
Cảnh Huyện lệnh lắc đầu: “Linh Nhi, chúng ta đã sai rồi, hại không ít người, há có thể tiếp tục sai lầm? Phó tiên sinh, sau khi phu nhân nhà ta tu luyện môn công pháp này dần dần trở nên kỳ quái, thân thể cũng xuất hiện biến hóa. Nhất là sau khi luyện thành Kim Đan, nàng ấy đã trở nên không giống người thường.”
Thần sắc hắn ảm đạm, nói: “Từ sau khi nàng ấy ăn máu thịt là nảy sinh hứng thú với việc ăn thịt người, mỗi khi trăng lên, nàng ấy lại càng thêm tà ác, càng ngày càng giống tà ma. Ta yêu thương thê tử, không thể không thỏa mãn nàng. Tiên sinh…”
Cảnh Huyện lệnh nói: “Mời tiên sinh đưa những học trò này về, ta cũng không còn mặt mũi nào làm quan phụ mẫu huyện Tân Hương nữa. Sau khi tiên sinh đi khỏi, ta sẽ cởi bỏ quan phục, giao lại ấn quan, mang theo phu nhân đến Càn Dương sơn ẩn cư lánh đời.”
Phó Lỗi Sinh động dung, nói: “Không ngờ giữa huyện thái gia và tôn phu nhân lại có câu chuyện như vậy, là tại hạ mạo muội rồi. Tại hạ cũng không phải kẻ ép người quá đáng, chỉ mong đưa những học trò này trở về. Nếu huyện thái gia muốn từ quan, tại hạ cũng sẽ không tiết lộ chuyện này.”
Cảnh Huyện lệnh gọi lão già bán ngỗng đến, nói: “Lão Ngô, mau gỡ lồng ngỗng xuống, đưa đến Văn Tài thư viện cho Phó tiên sinh.”
Lão già bán ngỗng nhìn về phía Huyện lệnh phu nhân. Huyện lệnh phu nhân bất đắc dĩ, gật đầu, rơi lệ nói: “Cảnh Xuân, hôm nay thiếp nghe theo chàng, cùng chàng ẩn cư.”
Dứt lời, mụ dần dần khôi phục thân người.
Mắt Phó Lỗi Sinh ửng đỏ, nói: “Phu nhân cũng là người chịu nhiều đau khổ, nếu như không tu luyện môn công pháp kia, hai vị chính là một đôi thần tiên quyến lữ, khiến người khác phải ghen tị.”
Lão nhân bán ngỗng tay cầm gậy trúc, đi tới trước gốc cây, tháo từng cái lồng ngỗng xuống rồi mở lồng, thả những con ngỗng trắng bên trong ra.
Đúng lúc này, một con chó đen chẳng biết từ đâu chạy ra, ngoạm lấy một con ngỗng trắng lớn rồi bỏ chạy.
Lão già bán ngỗng đuổi theo không kịp, giận dữ mắng: “Con chó chết tiệt, sao chưa ai bắt nó lại? Lũ nha dịch này chỉ ăn không ngồi rồi ư?”
Phó Lỗi Sinh nhặt cây gậy trúc hắn ném trên đất, khom người nói: “Cảnh Huyện lệnh, phu nhân, tại hạ xin cáo lui.”
Cảnh Huyện lệnh thở dài: “Ta không tiễn ngươi.”
Phó Lỗi Sinh dùng gậy trúc lùa đàn ngỗng, ra khỏi hậu viện huyện nha, đi thẳng đến Văn Tài thư viện. Lão già bán ngỗng vội vàng nói: “Ta hiểu tính ngỗng, để ta giúp ngươi trông coi kẻo lại lạc mất.”
Phó Lỗi Sinh đáp phải, hai người cùng hộ tống đàn ngỗng, đi theo đường lớn.
Con ngỗng trắng lớn bị chó đen tha đi, giờ phút này đang ngồi trên lưng chó, lặng lẽ cưỡi chó quay lại hậu viện huyện nha.
Cảnh Huyện lệnh và Huyện lệnh phu nhân một người ngồi trước bàn ăn, một người đứng thẳng, im lặng không nói gì.
Huyện lệnh phu nhân vẫn
“Phu nhân, đừng khóc nữa. Phó Lỗi Sinh… thật sự tin rồi!”
Cảnh Huyện lệnh đột nhiên cười lớn, Huyện lệnh phu nhân cũng bật cười, nước mắt còn đọng trên má, nói: “Thế mà hắn lại tin thật! Thế mà hắn lại cho rằng chúng ta vô tình tu luyện tà pháp mới biến thành bộ dạng này! Thế mà hắn lại không hề nghĩ tới ta thật sự là tà tu!”
Cảnh Huyện lệnh nhìn phu nhân, cười ha hả: “Hắn thật ngây thơ, cho rằng chúng ta sẽ bỏ qua cho hắn! Hắn hùng hổ đến đây, ai biết tu vi thực lực của hắn thế nào? Làm sao chúng ta dám động thủ với hắn ngay tại huyện nha? Ha ha ha! Ra tay ở huyện nha, chẳng phải người người đều biết chúng ta là tà ma hay sao!”
Huyện lệnh phu nhân cũng cười ngặt nghẽo, thân hình béo núc ních rung thành từng gợn: “Không biết lai lịch của hắn, tùy tiện động thủ sẽ không có phần thắng! Nhưng hôm nay hắn phải bảo vệ lũ học trò biến thành ngỗng, bó tay bó chân, chúng ta có nắm chắc mười phần trừ khử được hắn!”
“Hơn nữa là diệt trừ hắn ngay trên đường!”
Trong mắt Cảnh Huyện lệnh lóe lên vẻ hưng phấn, nói: “Cho dù tu vi của hắn có cao hơn nữa, nhưng muốn bảo vệ mười bảy tên học trò biến thành ngỗng kia cũng không thể nào phát huy đến hai thành thực lực!”
“Mang Vạn Hồn phiên tới đây!”
Huyện lệnh phu nhân phấn khích kêu lên, “Để lão tú tài kia vào Vạn Hồn phiên một chuyến!”
Cảnh Huyện lệnh cười nói: “Phu nhân nói phải. Bên trong Vạn Hồn phiên của huyện Tân Hương này cho dù không có vạn hồn, cũng có đến tám ngàn oan hồn. Chỉ cần quạt một cái, cho dù hắn có tu luyện đến Nguyên Anh cũng bị lắc cho đến chết! Mang theo bảo vật này, có thể nói là chu toàn! Ta đi lấy Vạn Hồn phiên!”
Hắn vừa định rời đi, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng kêu “quàng quạc” của ngỗng.
Hai người nhìn theo tiếng động, thấy một con ngỗng trắng lớn sải đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ đi về phía này, vừa đi vừa lắc mông, chính là con ngỗng trắng vừa rồi bị chó đen tha đi.
Con ngỗng trắng kia chẳng sợ người, thấy bọn họ cũng chẳng thèm trốn.
“Nói tới đây, ta cũng hơi đói rồi.”
Ánh mắt Huyện lệnh phu nhân sáng lên, cười khanh khách: “Chi bằng ăn con ngỗng này trước, rồi hãy đi giết lão tú tài kia!”
Bên kia, Phó Lỗi Sinh và lão già bán ngỗng xua đàn ngỗng, đi dọc theo đường phố, đàn ngỗng rất ngoan ngoãn, đi theo cây gậy trúc trong tay Phó Lỗi Sinh.
Lão già bán ngỗng thở dài: “Lão nô vốn là nô bộc của Cảnh gia, hầu hạ thiếu gia, thiếu gia làm quan, lão nô cũng đi theo tới đây. Tiếc rằng phu nhân lại tu luyện tà công, biến thành bộ dạng này. Lão nô theo phu nhân làm ác, hối hận vô cùng, cũng lo lắng vô cùng, chỉ e bị phu nhân ăn thịt.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo