Trong lồng ngực hắn bỗng dâng lên một cỗ hào khí ngất trời.
Về Hoàng Pha thôn tác oai tác quái thì có bản lĩnh gì?
Có năng lực thì phải làm lão gia của toàn thiên hạ!
Lý Thiên Thanh lắc đầu đáp: “Gia tộc thế phiệt tuy có không ít kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cũng có hạng người nằm gai nếm mật, phấn đấu vươn lên. Muốn làm lão gia Tây Ngưu Tân Châu há lại dễ dàng như vậy?”
Trần Thực liếc mắt nhìn hắn, như cười như không nói: “Chẳng lẽ ngươi chính là hạng người quyết chí tự cường đó?”
Lý Thiên Thanh thản nhiên đáp: “Sau khi về nhà, ta dốc lòng tu hành, tinh tiến dũng mãnh, rốt cục cách đây vài ngày đã tu thành Kim Đan. Đạt được Kim Đan, Lý gia sẽ chẳng còn ai màng đến Tử Ngọc Thần Thai của ta nữa, từ nay trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.”
Sau đầu hắn, Thần Đàn tỏa ánh sáng rực rỡ, ở giữa là một thần thai hơi mở miệng, chỉ thấy một viên thần đan màu xanh bay ra, ánh sáng chiếu rọi, không khí xung quanh như nước trong veo, sóng ánh sáng dập dờn, thuyền hoa như đang lướt đi trong nước.
Khí thế Trần Thực tựa mãnh hổ, nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Thiên Thanh, ngươi có dã tâm, từ trong lời nói của ngươi ta nghe ra được điều đó.”
Lý Thiên Thanh thân thể gầy yếu, mỉm cười đáp: “Ta là nam tử, tất nhiên phải có hoài bão. Tiểu Thập, tuy ngươi văn võ song toàn, lần này chắc chắn thi đậu tú tài, nhưng ngươi không có Thần Thai, cho dù có được Thần Thai e rằng cũng sẽ bị kẻ khác dòm ngó. Ngươi khó thoát khỏi kiếp nạn này, còn ta có thể từng bước đi trước, vượt lên trên ngươi.”
Trần Thực khẽ cười: “Kim Đan ư? Ta tuy không có Thần Thai, nhưng cũng đã tu thành.”
Khí tức của hắn đột nhiên tăng vọt, trong cung Đan Nguyên trong cơ thể, biển lửa bốc lên, Kim Đan tựa một vầng thái dương, chiếu rọi ngũ tạng lục phủ, luyện mạch, khí, huyết, tinh, cốt, tủy, hình, thần, thất phản, bát biến, cửu hoàn.
Lý Thiên Thanh nhìn hắn, như đang nhìn mặt trời mọc từ trong biển cả.
Nếu Kim Đan của hắn khiến thuyền hoa như đang lướt đi dưới đáy nước, thì Trần Thực chính là mặt trời mới mọc!
Thân thể Lý Thiên Thanh khẽ chấn động, lộ vẻ khó tin, la lên thất thanh hỏi: “Sao ngươi có thể tu thành?”
Trần Thực dương dương tự đắc: “Ngươi tưởng tu thành Kim Đan là có thể leo lên trên ta sao? Ta lấy thân là Thần Thai, tu luyện thành thân thể Thánh Thai, cuối cùng đã đột phá, khí huyết trong cơ thể tôi luyện ra huyền đan!”
Lý Thiên Thanh hừ lạnh: “Bàng môn tà đạo! Ta nhiều hơn ngươi một Thần Thai, chính là hơn ngươi một cảnh giới!”
Hắn bước ra một bước, hạ xuống mặt nước, dưới chân không ngừng, lao nhanh như bay, không ngờ lại đạp sóng mà đi!
“Tiểu Thập, lại đây, để ngươi mở mang tầm mắt về Kim Đan chính tông!”
Hắn tu thành Kim Đan, ý chí phấn chấn, thế là khiêu chiến Trần Thực, chỉ trong nháy mắt đã chạy ra hơn mười trượng.
Kim Đan của hắn lơ lửng trên đỉnh đầu, thần quang trong đan chiếu rọi khiến mặt nước hơi chũng xuống, lõm vào, nâng thân thể hắn lên, đạp sóng mà đi, như giẫm trên đất bằng!
Trần Thực thấy vậy, trong lòng không khỏi tán thưởng: “Quả nhiên là thế gia, về khoản vận luyện Kim Đan, thật sự hơn ta rất nhiều!”
Hắn đang định nhảy lên mặt sông, bỗng bị cô gái trên thuyền nắm lấy ống tay áo: “Vị công tử này, ngươi còn chưa trả tiền!”
Trần Thực cười ha hả, ném xuống một lượng bạc.
“Không cần thối!”
Hắn bước ra một bước, đặt chân xuống mặt sông, Kim Đan trong cơ thể vận chuyển, khí huyết rót vào hai chân, khi rơi xuống mặt nước, mặt nước lập tức nổ tung!
Trần Thực lao ra như tên bắn, chỉ thấy một bóng người như mũi tên, nơi đi qua, mặt nước không ngừng nổ tung, lao thẳng về phía Lý Thiên Thanh!
Lý Thiên Thanh đang chạy trên mặt nước, bỗng nhiên xoay người, sáu ngọc luân vô hình bay ra từ dưới người hắn, trên dưới trái phải, lúc nhanh lúc chậm, đánh úp về phía Trần Thực!
Trần Thực tay kết kiếm quyết, kiếm quyết lúc chém lúc đâm, liên tục biến hóa, từng luồng kiếm khí vô hình chém đứt sáu ngọc luân, tay kia đánh ra một quyền, trên mặt sông nổi gió lớn, cuồng phong cuốn theo sóng lớn, ập về phía Lý Thiên Thanh! Lý Thiên Thanh có Kim Đan hộ thể, xuyên qua sóng lớn, phá sóng tiến lên, ngọc luân xoay tròn quanh người, nghênh đón một quyền của Trần Thực.
Khí huyết hai người cuồn cuộn, sóng lớn trên mặt sông đột nhiên nổ tung. Trần Thực xuyên qua làn nước, xoay người đáp xuống cầu đá, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dòng sông êm đềm, Lý Thiên Thanh đang đứng trên mặt nước, theo dòng nước trôi về phía hạ du. Trần Thực thúc giục Kim Đan, đang định từ trên cầu lao xuống, bỗng nhìn thấy trên Thanh Cừ hà từng chiếc thuyền nhỏ thuyền hoa bị lật úp, thuyền phu và thuyền cô mắng chửi ầm ĩ. Hắn nghe mà thấy chướng tai, vội vàng từ bỏ ý định, huýt sáo rời đi.
Lý Thiên Thanh còn đang đợi hắn lao xuống, bỗng thấy Trần Thực làm như không quen biết mình, rảo bước đi xa, còn đang kinh ngạc thì thấy một chiếc thuyền con lắc lư lướt qua bên cạnh, lão thuyền phu trên thuyền hô lên: “Thằng ngốc, người rơi xuống nước là ngươi đó! Nổ, nổ, nổ, nổ thành con rùa đen đi!”
Lời nói của lão ta mang âm điệu địa phương, trong lúc nhất thời Lý Thiên Thanh nghe không hiểu, đợi khi hiểu ra, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng lên bờ.
Hắn đang định đi tìm Trần Thực, thì thấy Tứ thúc Lý Hiếu Chính cùng đám người đi tới, đành phải bỏ ý định phân thắng bại với Trần Thực.
Thi xong văn võ, phải chờ yết bảng, mất khoảng vài ngày. Sau khi yết bảng mới là đại lễ Thần hàng.
Trần Thực ở lại trong thành cũng chẳng có việc gì làm, bèn quay về Hoàng Pha thôn.
“Tiểu Thập thi tú tài về rồi à? Thi đậu chưa?”
Ngũ Trúc lão thái thái đứng ở ven đường, thấy Trần Thực bèn cười cười nói nói, chào hỏi: “Tiểu Thập lại đây ăn dưa hấu nào.”
Trần Thực cười đáp: “Còn mấy ngày nữa mới yết bảng cơ.”
Ngũ Trúc lão thái thái đá quả dưa hấu xuống đất, coi như không nhìn thấy hắn.
Trần Thực về tới thôn, đi tới gò đất vàng thăm Chu tú tài, Chu tú tài vội vàng hỏi hắn về đề thi, Trần Thực bèn thuật lại chi tiết.
“Đề này ta đã giảng rồi!”
Chu tú tài mừng rỡ kêu lên: “Chắc chắn đậu rồi, chắc chắn đậu rồi! Ngươi đừng lo lắng, nắm chắc trong tay rồi!”
Trần Thực cũng rất vui mừng, nói: “Ta cũng thấy chắc chắn đậu rồi! Vừa rồi ta đi thắp hương cho gia gia, mộ của gia hia còn bốc khói nghi ngút kìa!”
Trần Thực nghĩ nghĩ, lại vội vàng lấy hương ra, tế bái mẹ nuôi. sau khi dâng hương xong, hắn đang định nói chuyện với Chu tú tài thì đột nhiên ánh sáng trên bia đá như nước chảy, một luồng sáng như chảy từ trong bia ra, chui vào sau gáy hắn!
Trước mắt Trần Thực tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa.
Hắn biết tình hình không ổn, vội vàng mở mắt ra, nhưng bốn phía vẫn tối đen như mực, chỉ có một mình hắn đứng trơ trọi ở đó.
Cây liễu, mẹ nuôi, Chu tú tài, con chó mực, Hoàng Pha thôn, Càn Dương sơn, tất cả đều biến mất!
“Gặp Tà rồi sao?”
Trần Thực kinh ngạc: “Bây giờ còn có tà ma nào dám động vào ta?”
Lúc này, trước mắt hắn dần dần xuất hiện một tia sáng.
Hắn kiên nhẫn đợi, thấy ánh sáng như mực trắng loang ra trong bóng tối, dần dần lan rộng, nhưng ánh sáng lại mang theo cảm giác như cát bụi, cứ như không gian trước mặt hắn được tạo thành bởi những hạt cát trắng đen.
Trong không gian kỳ lạ này, có một tòa miếu thờ đứng sừng sững.
Ngôi miếu không lớn, cũng không có sân, chỉ có một tòa điện lẻ loi, cao chừng một trượng bảy tám thước, rộng hai trượng có lẻ, trước cửa có ba bậc thang, hai cây cột màu đỏ son toát lên vẻ cổ kính.
Nóc nhà lợp ngói lưu ly, lớp lớp chồng lên nhau, trên nóc nhà cũng không có tượng tiên nhân hay đầu rồng.
Trần Thực đi tới trước, thấy trên cột có khắc chữ, chia làm hai bên trái phải, viết:
“Thừa thiên hiệu pháp, thiên tướng địa tượng giai ngã tướng
Ngã tính tự túc, cầu thần cầu quỷ bất như cầu kỷ”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo