“Được rồi, được rồi.”

Một giọng nói hơi hổn hển cất lên: “Các ngươi lui xuống hết đi, ta và lão gia dùng bữa, không ai được bén mảng đến hậu viện nửa bước.”

“Vâng.”

Tiếng bước chân của đám thị nữ dần khuất xa.

Trần Thực đứng trong lồng ngỗng, để ý thấy thần sắc ông lão bán ngỗng bỗng trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cửa tròn ở hậu viện, dường như có phần sợ hãi.

Trần Thực đưa mắt nhìn về phía cửa tròn, chỉ thấy Huyện lệnh phu nhân thân hình tròn vo mập mạp đang nặng nhọc lê từng bước chân dưới ánh trăng và ánh đèn, chậm rãi tiến về phía này, miệng lẩm bẩm: “Đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn, lâu lắm rồi không được ăn đồ tươi ngon như vậy… Lão Ngô, lão gia đâu?”

Lão già bán ngỗng vội vàng khom người: “Bẩm phu nhân, lão gia vẫn còn ở bên ngoài, chưa về ạ.”

Giọng lão có phần run rẩy, dường như vô cùng sợ hãi: “Phu, phu nhân nếu đói bụng, có thể dùng bữa trước…”

Huyện lệnh phu nhân mập mạp to béo kia run rẩy bước về phía bàn ăn, cười nói: “Không vội, không vội, chờ lão gia về cùng ăn. Lão gia mới nhậm chức, làm quan phụ mẫu một phương, công việc bề bộn nhiều vất vả, ta phải bồi bổ cho lão gia thật tốt mới được.”

Mụ nhích người, bỗng nhiên trong lớp y phục vang lên một tiếng “phịch”, thân thể nàng ẩn sau lớp y phục ấy bỗng chốc dài thêm ra một đoạn.

Huyện lệnh phu nhân lại bước thêm một bước, lại một tiếng “phịch” vang lên, thân thể lại dài ra thêm một đoạn, lớp y phục trên người mụ dần dần không thể che giấu nổi thân hình đồ sộ ấy nữa.

Mụ tiếp tục tiến về phía bàn ăn, tiếng vang phìng phịch không ngừng truyền đến. Thân thể mụ càng lúc càng dài, cũng càng lúc càng nhẹ nhàng, thân thể ẩn hiện trong lớp áo cũng càng ngày càng nhiều. Từng cái đùi tráng kiện duỗi ra từ dưới những thân thể ấy, giẫm trên mặt đất, chống đỡ thân thể dài dằng dặc.

Thân thể mụ dần dần thon gọn lại, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều, mụ cười nói: “Như vậy thoải mái hơn nhiều.”

Sau lưng mụ, thân thể đã dài đến ba bốn trượng, còn không ngừng có thân thể mới, từng đoạn từng đoạn sinh trưởng.

Thân thể kia toàn thân đỏ máu, nhưng chân lại mang màu trắng ngà, hơi trong suốt, to bằng bắp đùi, bắp chân nhỏ dần đến gót chân trở nên vô cùng bén nhọn, tựa như được rèn từ sắt thép.

Mụ giống như một con rết dài đến bốn năm trượng, bên ngoài là lớp vỏ dày, nhưng thân hình phía trước lại mang hình người, hơn nữa theo số đốt thân thể càng ngày càng nhiều, mụ càng ngày càng thon thả, dung mạo xinh đẹp, phong vận phi phàm, quyến rũ không sao tả xiết.

Thân thể vốn vụng về của mụ cũng trở nên vô cùng linh hoạt, không còn nặng nề như lúc trước nữa.

Lũ ngỗng trắng trong lồng trên cây đều im bặt tiếng kêu, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.

Trần Thực cũng có phần sững sờ: “Chẳng phải người ta vẫn nói huyện thành chưa từng có tà ma hay sao? Nay chẳng những có tà ma, mà tà ma còn làm phu nhân Huyện lệnh! Còn nô dịch tu sĩ, bắt cóc đồng nam đồng nữ cho mụ ta ăn!”

Hắn chỉ cảm thấy thật hoang đường.

Trước đây hắn ngưỡng mộ nhất là đám trẻ con trong thành, cảm thấy chúng thật hạnh phúc, nào ngờ chúng phải đối mặt với hiểm nguy còn lớn hơn cả đám trẻ nông thôn!

Bất chợt, không biết con nào kêu lên trước, những con ngỗng khác cũng hùa theo kêu vang, cả hậu viện nha môn inh ỏi, ồn ào vô cùng.

Huyện lệnh phu nhân xoạt một tiếng, thân trên bỗng bay lên, từng cái chân dùng sức nâng cơ thể đáp xuống trước lồng ngỗng, cao hơn cả lồng ngỗng.

Thân thể mụ linh hoạt xoay quanh đại thụ một vòng, rồi đột nhiên quát lớn: “Ngừng ngay! Ai nào còn kêu, ta ăn thịt kẻ đó trước!”

Tứ phía lập tức im bặt, từng con ngỗng trắng co rúm trong góc lồng, không dám nhúc nhích.

Huyện lệnh phu nhân tỏ vẻ hài lòng, tháo một cái lồng ngỗng xuống, xoay người đi đến trước bàn ăn, đặt lồng ngỗng lên, ánh mắt lóe sáng.

“Tim ngỗng, gan ngỗng, ruột ngỗng, cả chân ngỗng, óc ngỗng, đều là món ta thích ăn nhất.”

Mụ cười khanh hách, tiếng cười như rung động cả người, từng cái chân cũng rung theo, “Các ngươi đừng sợ. Sợ hãi thì ăn không ngon đâu. Ta vốn chỉ dùng máu đồng nam đồng nữ luyện chế Kim Đan, nào ngờ nếm thử một lần rồi mê tít đến tận bây giờ. Có nên chờ lão gia, hay ta ăn trước…”

Lúc này, ngoài viện vang lên giọng của Cảnh Huyện lệnh: “Phó tiên sinh ghé thăm vào lúc này, chẳng hay có chuyện gì gấp?”

“Bẩm báo huyện lão gia, tại hạ đến để lấy ngỗng.”

Giọng Phó Lỗi Sinh vọng vào, kèm theo tiếng cười nói: “Tại hạ đã nói với ông lão bán ngỗng, muốn mua mấy con ngỗng của ông ấy, nhờ ông ấy giữ lại giúp. Nghe nói ông ấy đến phủ rồi mà mãi chưa thấy ra nên tại hạ mạo muội đến đây, mong huyện lão gia thứ lỗi. Lấy ngỗng xong, tại hạ xin cáo từ ngay!”

Cảnh Huyện lệnh có phần không vui, nói: “Chỗ con ngỗng kia, bản quan đã mua hết rồi, cũng trả tiền rồi, lý nào lại cho ngươi được? Phó tiên sinh, ngươi là người đọc sách, đừng có được voi đòi tiên.”

Phó Lỗi Sinh nói: “Ta cũng đã trả tiền, hơn nữa ta là người trả trước. Huyện lệnh tuy là quan, nhưng cũng không thể bất chấp lý lẽ. Ngài gọi ông lão bán ngỗng kia ra, ta muốn đối chất! Lão bán ngỗng, lão bán ngỗng!”

Tiếng hắn càng lúc càng gần, dường như muốn xông thẳng vào hậu viện.

Huyện lệnh phu nhân ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, cười mỉa: “Lão gia, cứ để hắn vào đi, thêm một người cũng chỉ thêm đôi đũa.”

Mụ đưa mắt về phía cây rìu, thân thể từ từ co rút lại, khôi phục hình dáng mập mạp.

Phó Lỗi Sinh và Cảnh Huyện lệnh một trước một sau bước vào, Phó Lỗi Sinh nhìn thấy lồng ngỗng treo trên cây, cười lớn: “Đúng rồi! Đây chính là ngỗng của ta, ta đã trả tiền! Cảnh đại nhân, số ngỗng này là của ta, ta mang đi đây!”

Lão già bán ngỗng xuất hiện sau lưng Phó Lỗi Sinh, lạnh lùng nói: “Phó tiên sinh nhớ nhầm rồi chăng? Số ngỗng này, Phó tiên sinh chưa trả một đồng.”

Phó Lỗi Sinh vẫn giữ nụ cười, xoay người đối mặt với lão, cười nói: “Bán ngỗng mà còn đòi lấy tiền sao? Ngươi đã nhận tiền của Cảnh đại nhân rồi còn gì? Nếu đã không nhận tiền của Cảnh đại nhân, sao còn muốn lấy của ta?”

Vốn là một thư sinh trung niên phố chợ tầm thường thấy tiền là sáng mắt, giờ phút này, khí chất hắn bỗng chốc thay đổi, không còn vẻ vẩn đục như trước, thay vào đó là thần thái sáng ngời, hắn mỉm cười: “Bán ngỗng xong không đi, còn ở lại phủ quan, chẳng lẽ muốn Cảnh đại nhân mời ngươi dùng cơm?”

Cảnh Huyện lệnh cười ha hả, chìa tay ra mời mọc: “Phó tiên sinh thích nói đùa thật đấy. Đã đến đây rồi, dùng bữa cơm rồi hãy đi. Mời ngồi.”

Phó Lỗi Sinh đi tới trước bàn ăn, thưa: “Mời Huyện thái gia.”

Cảnh Huyện lệnh ngồi xuống, nói: “Lão Ngô, chọn một con ngỗng trắng béo tốt cho Phó tiên sinh.”

Phó Lỗi Sinh cười, nói: “Để ta chọn vậy.”

Hắn đoạt lấy cây gậy trúc từ tay lão già bán ngỗng, chọn một cái lồng trong đó, gỡ xuống, rồi cầm đến trước bàn.

“Bẩm đại nhân, con ngỗng trắng này ta chọn có thể nói tiếng người.”

Phó Lỗi Sinh đặt lồng ngỗng lên bàn ăn, cười nói: “Nó còn biết biến ảo thuật, có thể hóa thành người.”

“Ồ?”

Cảnh Huyện lệnh và phu nhân đều tỏ ra thích thú, phu nhân cười, nói: “Vậy ngươi hãy để nó biến ảo thuật cho chúng ta xem.”

Phó Lỗi Sinh mỉm cười, nói với con ngỗng trắng trong lồng: “Hồ Phỉ Phỉ, nói một câu cho Huyện thái gia và phu nhân nghe thử xem.”

Con ngỗng trắng kia chính là Hồ Phỉ Phỉ, nhìn Huyện lệnh phu nhân, cười nói: “Phu nhân, ngươi tai to mặt lớn, giống như heo, vậy mà còn tham ăn.”

Huyện lệnh phu nhân tức giận đến thân hình run rẩy, đang muốn phát tác, Cảnh Huyện lệnh đã kịp thời giữ tay mụ lại, cười nói: “Phó tiên sinh có tính toán gì?”

Phó Lỗi Sinh nghiêm mặt đáp: “Tại hạ chỉ là một thư sinh, không thay đổi được điều gì, chỉ muốn mang học trò của mình đi.”

Cảnh Huyện lệnh nói: “Ngươi có thể mang học trò của Văn Tài thư viện đi.”

Phó Lỗi Sinh cười nói: “Học trò đều là theo học Phu tử, đã là theo học Phu tử, vậy đều là đồng môn. Ta muốn mang hết đi.”

“Nằm mơ!”

Huyện lệnh phu nhân bỗng nhiên vỗ bàn, tai to mặt lớn khẽ động, thùng thùng thùng, thân thể bỗng chốc phình to, lộ ra nguyên hình!

1.05053 sec| 2420.172 kb