“Kẻ bên ngoài có phải Huyện lệnh Tân Hương Cảnh Xuân?”
Trần Thực hơi ngẩn ra: “Hắn muốn mua ngỗng? Hơn nữa còn mua hết?”
Hắn chỉ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nơi này là chợ Đông, gần đây ban ngày xuất hiện mặt trăng, phụ cận có tà ma quấy phá, rất ít người đến chợ Đông bày quầy bán hàng, cũng rất ít người đến mua đồ. Ông lão bán ngỗng ở chợ Đông biến học sinh thành ngỗng, Huyện lệnh Cảnh Xuân lại xuất hiện ở chợ Đông vắng vẻ này mua ngỗng, hơn nữa còn mua toàn bộ.
Điều này thật quái dị.
Trong túi vải vang lên tiếng ngỗng kêu, Trần Thực nhìn sang, thì ra là mấy con ngỗng khác đang mổ một con ngỗng, oán trách nàng phán đoán sai lầm.
Con bị mổ kêu quàng quạc kia chắc là Hồ Phỉ Phỉ.
Nói cũng lạ, tất cả đều biến thành ngỗng, trong miệng phát ra tiếng ngỗng kêu nhưng lại có thể hiểu được lời nói của đối phương, cứ như bọn họ tinh thông tiếng ngỗng vậy.
Lúc này, Trần Thực nghe thấy bên ngoài cũng có tiếng ngỗng kêu, hẳn là có người đang di chuyển lồng ngỗng. Còn túi vải cũng bị người vác lên, không gian bên trong túi lắc lư.
Bọn họ đang vào thành.
Bên ngoài, tiếng ngỗng kêu khóc ầm ĩ, nghe giọng điệu là những học trò mất tích khác cũng bị biến thành ngỗng.
“Huyện lệnh lão gia và lão già bán ngỗng là đồng bọn hay sao? Bọn chúng thật sự muốn ăn thịt lũ ngỗng do học trò biến thành? Vậy chẳng phải là ăn thịt người hay sao?”
Trần Thực không khỏi rùng mình, mà trong túi vải, đám học trò biến thành ngỗng vẫn đang vây đánh Hồ Phỉ Phỉ.
Trần Thực lắc đầu, thầm nghĩ: “Thật là trẻ con… Khoan đã, chẳng phải ta cũng là trẻ con sao?”
Nghĩ vậy, hắn vỗ cánh kêu quác quác chạy tới, cùng các bạn học vây thành vòng, thi nhau mổ Hồ Phỉ Phỉ, giật lông ngỗng trên đầu nàng.
Hồ Phỉ Phỉ bị đánh đến kêu quàng quạc, thê thảm vô cùng.
Đám người Trần Thực đánh mệt bèn dừng lại nghỉ ngơi, định lát nữa lại đánh tiếp.
“Túi vải này rốt cuộc là thứ gì mà có thể biến chúng ta thành ngỗng? Có phần giống lĩnh vực của quỷ thần.”
Trần Thực bước đôi chân ngắn ngủn, vừa thuần thục ve vẩy cái đuôi, vừa đi lại trong túi vải. Túi vải đen kịt, không gian bên trong như một căn phòng nhỏ, chứa trăm con ngỗng cũng không thành vấn đề.
“Trần Thực, Trần Thực, ngươi đừng chạy loạn!” Những con ngỗng khác cất tiếng gọi.
Trần Thực chẳng để ý đến chúng, tiếp tục quan sát xung quanh. Mắt ngỗng quả là kỳ lạ, có thể nhìn rõ ban đêm, dù trong túi tối đen như mực thì trong mắt chúng cũng sáng như ban ngày.
Hắn phát hiện bản thân đứng im tại chỗ, cổ vẫn có thể xoay một vòng nhìn ra sau lưng, linh hoạt lạ thường, một cảm giác mới lạ dâng trào.
Lúc này, Trầm Vũ Sinh đã hóa thành con ngỗng trắng lớn tiến đến cạnh hắn, đi sóng vai với hắn nói: “Chắc chắn nơi này không phải lĩnh vực quỷ thần. Phạm vi ảnh hưởng của lĩnh vực quỷ thần lớn hơn nhiều, có thể thay đổi cả kết cấu vật thể lẫn giống loài, nhưng ta cảm nhận kinh mạch trong người vẫn còn, khí huyết vẫn vận hành theo cấu tạo của thân thể con người, không chút thay đổi. Ta cho rằng đây là một loại thủ đoạn tạo vật, chỉ thay đổi ngoại hình của chúng ta mà không hề thay đổi kết cấu.”
Trần Thực nhìn Trầm Vũ Sinh với ánh mắt sâu xa. Cậu học trò này quả thông minh hơn người, khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác xưa.
“Nếu tu vi của chúng ta có thể tiến thêm một bước, chắc là có thể phá vỡ áp chế của túi vải, biến trở lại thành người!”
Trầm Vũ Sinh nói, giọng đầy tiếc nuối: “Đáng tiếc ta vẫn bị vây khốn ở Thần Đàn cảnh, chưa có được Thần Thai, bằng không đã có thể thử một phen. Ta cho rằng lão nhân bán ngỗng kia bắt học sinh mà không dám bắt tú tài là bởi túi vải của hắn chỉ có thể vây khốn những người ở Thần Đàn cảnh.”
Trần Thực ngẩng đầu, quan sát xung quanh, nói: “Chiếc túi này cũng có thể coi như một loại lĩnh vực quỷ thần, chẳng qua phạm vi cực nhỏ. Hơn nữa muốn phá vỡ nó không nhất thiết phải có Thần Thai, bởi nó chỉ là một không gian kỳ dị được cấu thành từ phù triện mà thôi.”
Hắn thử thôi thúc Kim Đan, vận hành đến chân phải, chỉ thấy chân phải từ dạng chân ngỗng biến trở lại thành chân người.
Trần Thực thản nhiên thu hồi Kim Đan, chân phải lại biến trở lại thành chân ngỗng. Hắn nhấc chân, nhẹ nhàng dậm xuống, chân khí lập tức tuôn ra từ lòng bàn chân, kích hoạt những sợi tơ đen ẩn giấu trên túi vải.
Dưới chân khí hùng hậu, những sợi tơ đen bừng sáng, kết thành từng phù văn huyền ảo.
Phù văn lượn lờ quanh chúng, tạo thành một kết giới rộng bằng gian phòng.
Lũ ngỗng sau khi nghỉ ngơi đã lấy lại sức, đang chuẩn bị lao vào đánh Hồ Phỉ Phỉ tiếp, chứng kiến cảnh tượng này đều ngây người.
Trần Thực thu hồi cánh tay, phù văn cũng dần mờ nhạt rồi biến mất.
Trầm Vũ Sinh kinh ngạc nhìn hắn, khẽ hỏi: “Trần Thực, chân khí của ngươi thật mạnh mẽ! Chẳng lẽ ngươi đã có được Thần Thai rồi sao?”
Trần Thực lắc đầu, thầm nghĩ: “Ta không có Thần Thai, nhưng ta đã tu thành Kim Đan rồi.”
Với tu vi hiện tại, muốn phá giải phong ấn của túi vải này không phải chuyện khó, phù văn trên túi vải là Biến Hình phù, gia gia đã từng dạy hắn, thậm chí còn có vài nét bút sai lệch.
Muốn phá giải rất đơn giản.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, một giọng nữ kinh ngạc thốt lên: “Nhiều ngỗng thế này? Lần này phu nhân vui mừng lắm đây!”
Một giọng nữ khác cười nói: “Mấy hôm nay phu nhân vẫn luôn muốn ăn thịt ngỗng! Còn nói là ăn gì cũng thấy nhạt miệng.”
Cảnh Huyện lệnh truyền ra thanh âm: “Các ngươi treo lồng ngỗng lên hậu viện, bày biện bát đũa, chuẩn bị đao với rìu đi. Buổi tối bổn quan cùng phu nhân dùng bữa, không cần các ngươi hầu hạ. Kẻ nào cũng không được phép vào.”
Những thị nữ vâng dạ, nâng lồng ngỗng đến hậu viện.
“Lão gia, trong túi vải này còn ít ngỗng trắng, rất tươi.” Lão nhân bán ngỗng nói.
“Làm phiền ngươi mang đến hậu viện, nhốt vào lồng ngỗng.”
Chẳng bao lâu sau, túi vải được mở ra, Trần Thực và đám người bỗng thấy ánh sáng tràn vào, mấy học trò vội vàng kêu quàng quạc.
Đúng lúc này, vèo một tiếng, Hắc Oa từ trong túi vải chồm ra, đám thị nữ vội kêu lên: “Chó! Chó! Có con chó mực lớn xông vào!”
Nội phủ huyện nha nhất thời gà bay chó sủa, lũ thị nữ kinh hãi thất thố, Cảnh Huyện lệnh vội vàng sai nha dịch đến bắt chó.
Một bàn tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ thò vào trong lồng, tóm lấy cổ Trần Thực, lôi hắn ra,
Con ngỗng trắng to lớn do Trần Thực hóa thành cũng không giãy giụa, mặc cho bàn tay kia nhấc lên. Chủ nhân bàn tay ấy chính là lão già bán ngỗng, râu tóc bạc phơ, mặt mũi nhăn nheo, quan sát Trần Thực, cười khà khà: “Là một con ngỗng béo tốt. Ngươi cũng đừng trách lão phu, ai bảo phu nhân lão gia thích ăn món này.”
Lão già nhét Trần Thực vào lồng ngỗng, sau đó dùng sào tre treo lồng ngỗng lên cây trong hậu viện.
Lồng ngỗng ấy được đan bằng những thanh tre, lỗ hổng khá lớn, vừa đủ cho đầu ngỗng thò ra nhưng thân thể thì không chui lọt.
Chẳng bao lâu, trên gốc đại thụ đã treo mười tám cái lồng ngỗng, trông như những chiếc đèn lồng tròn vo, bên trong ngỗng trắng đi đi lại lại đầy lo lắng.
Trong tai người thường, lũ ngỗng này kêu không ngớt, nhưng Trần Thực và đám học trò hóa ngỗng đều nghe rõ tiếng kêu cứu mạng!
“Chuyện gì thế? Còn chưa bắt được con chó đó sao? Lũ vô dụng các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?” Trong nha môn vẫn đang hỗn loạn,
Đám thị nữ lũ lượt chạy ra dọn dẹp hậu viện, chuẩn bị dao thớt, bát đĩa, thậm chí cả rìu, cùng hành, gừng, tỏi, rau thơm, dầu, muối, tương, giấm.
Lũ học trò trong lồng ngỗng càng kêu gào thảm thiết, cầu xin các thị nữ cứu mạng, nhưng chẳng ai hiểu được tiếng kêu cứu,
Đám thị nữ lui ra, lão già bán ngỗng vẫn ở lại hậu viện không rời.
Bất tri bất giác màn đêm buông xuống, lão già lần lượt thắp sáng những chiếc đèn lồng, trong hậu viện treo lủng lẳng mười mấy chiếc đèn, ánh đèn đỏ rực.
Lão già bán ngỗng cung kính đứng cúi đầu, chỉ nghe một giọng nói vang lên: “Phu nhân, người đi chậm một chút, cẩn thận trơn trượt.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo