"Trong mắt của những người này, văn vật trong tay bọn họ còn thú vị hơn đám người sống chúng ta!" Sau khi đi qua Cục Di Tích Văn Hóa và đến khu vực 701 ở phía sau, lão Yên mới cười ha hả nói.

Chúng tôi cũng cười vài tiếng, sau đó bắt đầu viết một bản báo cáo đơn giản về công việc ở trên tay rồi trình lên trên, mà trong đó chỉ viết tổng kết cho chuyến đi xuống mộ lần này của chúng tôi.

"Trường An, cậu đến đây một lát." Sau khi lão Yên sắp xếp mọi việc và chờ đến khi giáo sư Hứa và Nha Tử rời đi, ông ấy đột nhiên vẫy tay với tôi, còn tôi đang định trở về ký túc xá trùm đầu ngủ một giấc thì bị một câu nói này của ông ấy làm gián đoạn.

Mặc dù bản thân cũng đã nghỉ ngơi ở núi Diệp Gia vài ngày và mọi chuyện đã kết thúc, nhưng tinh thần của tôi vẫn luôn căng thẳng, nên tôi nghỉ ngơi cũng không được thoải mái.

Tôi vừa ngáp vừa tiến tới: "Có chuyện gì vậy, không thể ngủ một giấc xong lại nói sao?"

"Còn có thể có chuyện gì, chẳng lẽ cậu đã quên trận ác chiến sau khi chúng ta trở lại Yến Kinh rồi sao?”

Lão Yên đập một chồng tài liệu vào đầu tôi làm vang lên một tiếng “bộp”: “Lấy về xem đi. Đây là toàn bộ tư liệu về 303 mà tôi có thể thu thập được. Dù sao lúc còn ở trong mộ cũng vội vàng nên nói gì cũng không rõ ràng, cho nên cậu nhớ xem kỹ một chút.

Mặc dù đều là cơ quan thuộc quốc gia, nhưng chúng ta cũng thực hiện chính sách bảo mật lẫn nhau, những thứ thu thập được có thể không đầy đủ, cho nên cậu cứ đọc phần giới thiệu để có cái nhìn tổng thể là được."

Tôi nhận lấy tư liệu, sau khi mở ra trang đầu tiên thì nhìn thấy một tên đầu trọc có vẻ ngoài hiền lành, nhưng lại có ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, cho dù có nhìn thế nào cũng thấy đây không phải là người tốt lành gì.

"Được, tôi sẽ đọc sau khi quay về phòng." Tôi giơ tập tài liệu lên vẫy tay với lão Yên rồi ba chân bốn cẳng trở lại ký túc xá.

Sau đó đặt tài liệu sang một bên rồi nằm xuống giường và vùi đầu vào chăn, cho dù chuyện mà ông ấy nói có cấp bách đến đâu thì tôi cũng muốn ngủ cho đã trước rồi lại nói.

Tôi bị cái lạnh làm cho tỉnh lại, sau khi dụi mắt và nhìn lên thì mới phát hiện cửa đã mở ra từ lúc nào, gió lạnh lùa vào khiến chăn bông lạnh ngắt.

“Mình để cửa mở à?” Tôi ngủ đến mức có chút mơ màng, cho nên sau khi đứng dậy thì vừa xoa mặt vừa lẩm bẩm một mình.

“Cậu đóng lại nhanh đi.” Một giọng nói trầm thấp đến mức khó nghe vang lên khiến tôi bị hù đến giật nảy mình, sau đó vội vàng quay lại thì thấy ở một chỗ trong góc phòng có một người đang núp ở nơi đó run rẩy.

Tôi tiến lên phía trước hai bước rồi ngập ngừng hỏi: “Chị Thu à?”

“Là tôi.” Giọng nói của cô ấy vẫn rất thấp, nghe giống như cả người đều không còn chút khí lực nào, khiến tôi cảm thấy lo lắng nên vừa hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì vừa muốn bật đèn lên.

Nhưng không ngờ, cô Thu lại hoảng hốt nói: "Đừng bật đèn!"

Tôi buông công tắc ra, sau đó chậm rãi đi đến chỗ cô Thu và ngồi xổm xuống, mặc dù bóng tối khiến tôi không thể nhìn rõ nét mặt của cô ấy, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô ấy, cho nên trong lòng không khỏi cảm thấy thắc mắc.

Rõ ràng cô ấy đã đi phối hợp với lực lượng cảnh sát vũ trang để ngăn chặn những kẻ trộm mộ và phòng ngừa quốc bảo bị đưa ra nước ngoài, sao cô ấy lại biến thành dáng vẻ này rồi?

"Chị Thu, rốt cuộc thì chị bị sao vậy?" Tôi ngập ngừng nắm lấy tay của cô Thu, nhưng cô ấy chỉ rụt người lại mà không đẩy tôi ra.

Bàn tay của cô ấy lạnh cóng, hơi ấm còn sót lại ở trên tay tôi cũng không đủ để sưởi ấm cho cô ấy, nên tôi đành phải xoa xoa tay của đối phương nói: "Chị Thu, chị có việc gì thì cứ nói cho tôi biết, chẳng lẽ chị không tin tưởng tôi?"

“Trường An, tôi..." Cô Thu lên tiếng, hơi thở lạnh lẽo: “Tôi không thể nói được.”

"Vậy tôi không nói nữa, chị Thu, không sao đâu." Tôi cố gắng hạ thấp giọng nói nhất có thể, vì sợ hù dọa đến cô ấy.

Lúc này, cô ấy không còn là ngự tỷ gợi cảm, hung hãn với mái tóc xoăn gợn sóng, mà là một cô gái ngoan ngoãn ở nhà bên, chỉ với một câu nói cũng có thể khiến cô ấy đỏ cả vành mắt.

Cô ấy không khóc, nhưng tôi luôn cảm thấy cô ấy sẽ khóc, có thể là do tâm trạng sa sút của cô ấy khiến tôi không biết phải làm thế nào nên tôi đành phải tìm điều gì đó để nói.

"Trường An, cảm ơn cậu." Một lúc lâu sau, cô Thu mới ngẩng đầu lên nói.

Tôi xoa đầu có chút xấu hổ, nói là mình cũng không giúp được gì cho cô ấy.

Cô Thu đột nhiên mỉm cười: "Như vậy là đủ rồi, tôi đi đây, cậu tuyệt đối không được nói là hôm nay đã gặp được tôi."

Nói xong, cô ấy liền đứng dậy, hất tóc một cái rồi tiêu sái bước ra khỏi cửa, nhưng lúc nương nhờ ánh trăng thì tôi đã thấy được toàn thân của cô ấy đều ướt sũng, mà điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến phong thái của cô ấy, xem ra những điều ảnh hưởng đến cô ấy đều đã được đặt vào sâu trong lòng rồi.

Tôi bật đèn lên thì thấy nơi cô Thu ngồi có một tầng nước đọng, thậm chí đã kết băng, tôi liền biết cô ấy đã ngồi xổm ở đây rất lâu, nhưng bản thân lại không biết rốt cuộc thì cô ấy đã ôm tâm lý gì mà sau khi tiến vào phòng của tôi, chỉ núp ở góc tường hồi lâu mà không đánh thức tôi, nếu như tôi không tỉnh dậy, liệu cô ấy có im hơi lặng tiếng bỏ đi không?

0.15728 sec| 2404.867 kb