Theo lời của lão Yên nói thì người bạn này họ Uông, năm nay đã ngoài 30 tuổi, về phần hai người đã trở thành bạn bè như thế nào thì lão Yên không có nói, chỉ biết tình cảm giữa bọn họ so với anh em ruột thịt chỉ có hơn chứ không kém.
Chẳng bao lâu, chúng tôi đã đến một khu vực còn vắng vẻ hơn cả Cục Di Tích Văn Hóa, ở đó xuất hiện một ngôi làng toàn nhà thấp tầng, ô tô không chạy vào được nên chúng tôi đành phải xuống xe đi bộ.
Sau khi đi được hai phút, lão Yên dừng lại trước một căn nhà có cánh cửa cong vẹo, sau đó kêu to một tiếng lão Uông.
Cánh cửa kêu cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, bên trong thò ra một cái đầu giống như ổ gà: "Lão Yên? Cơn gió nào thổi ông tới đây vậy?"
"Gió Tây Bắc!" Lão Yên thô lỗ nói, sau đó bắt đầu nói chuyện chính: "Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ."
Lão Uông cũng không thèm hỏi là chuyện gì đã đồng ý ngay, chỉ thấy lão Yên nhường đường cho đội trưởng Bạch ở phía sau lưng ông ấy, sau đó cười ha hả rồi nói: "Người bạn này đến Yến Kinh thăm tôi, mà ông cũng biết công việc của tôi không tiện cho lắm, cộng thêm việc bà ấy cũng không thích ở một mình trong khách sạn, cho nên đó là lý do tại sao tôi nghĩ tới ông đấy.”
"Vào đi." Lão Uông hiển nhiên không tin bất kỳ câu nào trong lời nói của lão Yên, chỉ thấy ông ấy miễn cưỡng nhướng mày rồi vẫy tay về phía đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch đáp lại một tiếng rồi đi vào nhà, nhưng khi chúng tôi đang định đi theo thì lão Uông lại đột nhiên đóng sầm cửa lại: “Cút nhanh đi, lần nào ông tìm tới tôi đều không có chuyện gì tốt, ông đây sẽ không làm việc cho ông đâu."
Tôi nghe vậy thì cảm thấy kỳ lạ, nhưng lão Yên lại hiểu rõ mà cười một tiếng, sau đó cũng đi theo mắng một câu: “Mỗi lần tìm tới ông, ông đều từ chối, vậy lần tới ông đây sẽ không tìm ông nữa.”
“Đúng là cái đồ mặt dày, tranh thủ cút khỏi đây đi!" Giọng nói của lão Uông càng thêm tức giận.
Sắc mặt của lão Yên đen lại, sau đó đá một chân vào cánh cửa khiến cánh cửa rung động kêu cót két rồi hùng hổ mang theo chúng tôi lên xe.
Sau khi chân của Nha Tử đạp ga thì ông ấy mới lên tiếng giải thích, nói là cái tên lão Uông này có con mắt rất tinh tường, đối phương biết việc ông ấy sắp xếp cho đội trưởng Bạch ở lại đây tốt nhất là không nên để người khác biết, cho nên mới cố ý nói những lời đó với ông ấy, làm như vậy nếu hàng xóm xung quanh có nghe được thì cũng chỉ biết là bọn họ chưa đạt được thỏa thuận.
Giáo sư Hứa đẩy kính lên: “Người bạn này của ông cũng khá cẩn thận đấy, trông không giống người bình thường chút nào.”
“Chắc chắn là ông không muốn biết ông ấy đang làm gì đâu.” Lão Yên dựa lưng vào ghế ngồi, sau đó híp mắt lại, bộ dáng đó rõ ràng là không muốn thảo luận về thân phận của người bạn này.
Xe vừa dừng lại trước Cục Di Tích Văn Hóa, Nha Tử đột nhiên ồ lên một tiếng: "Hôm nay là ngày gì vậy, sao người ở trong cục còn nhiều hơn trước kia, lão Yên, có cần lách qua không?”
Thân phận của chúng tôi rất đặc biệt, cho nên trong ngày thường, người bình thường đi làm ở trong Cục Di Tích Văn Hóa chỉ coi chúng tôi là chuyên gia và cũng sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng đột nhiên có khá nhiều người lạ đến đây nên khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, cho nên Nha Tử mới hỏi như thế.
"Cậu đi tìm hiểu tình huống như thế nào trước rồi lại nói!" Lão Yên nâng cằm lên.
****4: Nỗi lo của cô Thu.
Nha Tử xuống xe, nhưng vừa tiến vào bên trong chưa tới một phút đồng hồ đã đi ra, sau đó nở ra nụ cười tươi rói nói: "Ha ha, đây vẫn là do chúng ta tự mình gây ra chuyện!
Đồ mà Cố ThuậnChương đào ra từ trong mộ đều đã chất thành núi, khiến cho nhân lực tại hiện trường khảo cổ hoàn toàn không đủ, có rất nhiều đồ vật dễ vận chuyển đều được mang về trong đêm và được đưa đến đây để nghiên cứu.”
“Sao lại đưa về Yến Kinh, không phải ở Hồ Bắc cũng có Cục Di Tích Văn Hóa sao?" Giáo sư Hứa ngạc nhiên hỏi.
Lão Yên thản nhiên nói: "Sợ là ở chỗ Hồ Bắc không thể tiêu hóa hết được nhiều văn vật như vậy, cho nên Cố ThuậnChương mới đưa một ít đến các viện bảo tàng và Cục Di Tích Văn Hóa khác, mà đây cũng là chuyện bình thường.”
“Đúng vậy, tôi cũng đã đi hỏi thăm, bọn họ không chỉ đưa đến mỗi Yến Kinh thôi đâu, mà một số tỉnh thành ở xung quanh Hồ Bắc cũng nhận được.
Bởi vậy lúc này, có khả năng là cả nước đều đang bận rộn với văn vặt được khai quật từ lăng mộ của nước Tăng.
Nói cách khác, Cục Di Tích Văn Hóa đã tạm thời tuyển dụng một số người học khoa lịch sử và khoa khảo cổ của từng trường đại học.” Nha Tử vội vàng nói.
Lão Yên xua tay: "Nếu đã là người mới, vậy chúng ta cũng không cần đi vòng qua nữa, trực tiếp đi vào thôi."
Nói xong, ông ấy dẫn đầu xuống xe trước, chúng tôi cũng đi theo phía sau ông ấy rồi cùng đi vào Cục Di Tích Văn Hóa.
Vốn dĩ việc mấy người chúng tôi bước vào Cục Di Tích Văn Hóa và cho dù có đi lại kiểu gì thì cũng sẽ thu hút một số ánh mắt, nhưng hiện tại ánh mắt của toàn bộ người trong Cục Di Tích Văn Hóa đều đổ dồn vào đồ vật trong cổ mộ, cho nên hiện tại hoàn toàn không có ai để ý đến việc chúng tôi bước vào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo