Trong thâm tâm tôi cũng biết lão Yên đã đưa ra quyết định lý trí nhất, nhưng nhìn Thương Thần đã biến mất trên mặt nước, cũng không thấy một chút gợn sóng nào, tôi vẫn muốn lao vào ngay lập tức, cũng không quan tâm đó có phải là chuông nhạc hay không, tôi vẫn muốn cứu anh ta trước đã rồi hẵng nói.

Nhưng mặt khác, lý trí cũng mách bảo tôi là không được bốc đồng, đồng thời giữ chặt tôi ở tại chỗ.

Mặt nước lặng yên đến mức hoàn toàn không thể nhìn ra ở trong đó đang có một người, khiến tôi lo lắng đến mức xoa tay vào nhau, thỉnh thoảng còn di chuyển vài vòng ở tại chỗ.

Ngay lúc tôi cảm thấy mình sắp đào ra một cái lỗ ở trên mặt đất thì rốt cuộc ở trong nước cũng truyền đến tiếng nước bắn tung tóe.

Tôi vội ngẩng đầu nhìn lại, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là một cánh tay - Là cánh tay của Thương Thần đang vươn ra khỏi mặt nước, trên đó cầm một mảnh giấy.

Mặc dù tờ giấy đó đã bị thấm nước, nhưng vì nó đã được 701 đặc biệt chế tạo nên cũng không có ảnh hưởng đến chữ viết, nhưng vì khoảng cách quá xa nên tôi hoàn toàn không thể nhìn rõ được.

Tuy nhiên xung quanh anh ta lại toàn là máu!

Lão Yên đã nhào xuống nước và bơi nhanh về phía Thương Thần, sau đó tiếp nhận tờ giấy mà Thương Thần đang cầm, nhưng trong khoảnh khắc tờ giấy thoát khỏi tay Thương Thần, toàn bộ cơ thể của anh ta đã trực tiếp chìm xuống mà không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Lão Yên giật mình, sau khi nhét tờ giấy vào trong ngực thì vươn tay đỡ lấy anh ta, sau đó dùng tay còn lại bơi về phía bờ.

Tôi cũng lập tức đi tới rồi kéo Thương Thần lên, nhưng một phát kéo này lại làm tôi cảm thấy có chỗ không thích hợp: Bởi vì nó quá nhẹ rồi!

Thương Thần là một người có thể trạng cao lớn nhất trong chúng tôi, nhưng ngay khi tôi kéo lên thì bản thân lại cảm thấy anh ta chỉ nặng bằng một đứa trẻ.

“Anh ta, thân dưới của anh ta đâu rồi?” Tôi đặt mông ngồi xuống đất, sau đó nhận ra Thương Thần chỉ còn lại phần thân trên, hai chân và bàn chân đều đã biến mất không thấy gì nữa, còn miệng vết thương nhấp nhô kia giống như bị thứ gì đó cắt đứt vậy.

Mà anh ta cũng đã tắt thở từ lâu, còn tờ giấy có chữ viết đó hẳn là sự nỗ lực cuối cùng mà anh ta để lại trước khi chết.

Cả người lão Yên đều ngâm ở trong nước, cho dù đã qua hồi lâu nhưng vẫn không thể nói ra lời, dường như không thể chấp nhận được chuyện này.

Mà tôi càng không thể chấp nhận được, bởi vì bản thân tôi đã tự mình bơi ở dưới đáy nước rất lâu, nhưng bên trong đó lại chẳng hề có bất cứ thứ gì, vậy tại sao anh ta lại xảy ra chuyện được?

"Xem cậu ta để lại thứ gì đi." Đội trưởng Bạch bình tĩnh nói.

Lão Yên liếc nhìn bà ấy một cái, sau đó dùng giọng điệu khẩn cầu khiến người nghe cảm thấy chua sót: "Thầy, có phải con đã làm sai rồi không?"

Ông ấy hẳn là đang hối hận vì mình đã quyết định để Thương Thần một mình đi giải quyết điều bí ẩn, không, có lẽ không phải là do ông ấy đang hối hận, mà là nhất thời khó có thể chấp nhận kết cục của Thương Thần mà thôi.

"Tiểu Yên, chúng ta một đường vượt qua mọi chông gai, thấy máu và nước mắt còn ít sao? Đừng chậm trễ, thời gian không còn nhiều đâu." Đội trưởng Bạch thở dài.

Câu nói "thời gian không còn nhiều" này đã kích thích lão Yên, ông ấy lau mặt rồi chống tay lên mà đẩy cả người lên bờ, sau đó dùng đôi tay run rẩy lấy từ trong ngực của mình ra tờ giấy do Thương Thần để lại.

Trên tờ giấy chỉ ghi bốn chữ to màu đỏ, có thể thấy được trong lúc vội vã Thương Thần đã dùng máu viết lên, cong cong vẹo vẹo như một đứa trẻ mới học viết.

“Phá hủy chuông nhỏ là có ý gì?” Tôi chạm vào dòng chữ này, dường như vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ, khiến trong lòng chỉ cảm thấy một trận chua chát.

Lão Yên mò chiếc chuông nhỏ từ trong ngực của Thương Thần ra, sau khi nhìn một lúc lâu thì đột nhiên phát điên muốn ném chiếc chuông nhỏ xuống nước, nhưng đến phút cuối cùng cũng không biết ông ấy nghĩ gì mà tự mình cầm về.

Ông ấy xoắn tóc của mình lại rồi thở hổn hển nói:"Đáng lẽ tôi nên sớm nghĩ tới, tôi phải sớm nghĩ tới mới đúng!"

Chúng tôi đều bị bộ dạng này của ông ấy làm cho kinh hãi đến mức không nói nên lời, bởi vì lúc này lão Yên tựa hồ đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

Ánh mắt đó không khác gì những thành viên đội khảo cổ đã phát điên kia, mà tôi cũng đã đưa hai tay ra ngoài, sợ ông ấy sẽ đột nhiên làm ra điều gì đó không thể cứu vãn được.

Cũng may là ông ấy không có phát điên, cuối cùng chỉ lắc đầu cười khổ: "Lão Hứa, có phải là chúng ta đã già rồi không?"

Mặc dù câu hỏi này của ông ấy hơi kỳ lạ, nhưng giáo sư Hứa lại dường như hiểu được tâm trạng của ông ấy, cho nên sau một lúc lâu mới nói: ""Lão Yên, có lẽ chúng ta thật sự đã làm sai rồi."

Kể từ lúc tiến vào mộ của nước Tăng cho đến nay, việc hai người họ nói chuyện như vậy cũng không có gì mới mẻ nên tôi cũng không vội vàng hối thúc.

Cuối cùng vẫn là lão Yên tự mình giải thích, nói rằng lẽ ra ông ấy nên sớm nghĩ đến mối liên hệ giữa chuông nhỏ và chuông nhạc, trước đó là do ông ấy vẫn luôn bị mù quáng bởi manh mối thông qua chuông nhỏ có thể tìm tới chuông nhạc, nhưng lại hoàn toàn không hề nghĩ tới việc thủ phạm thực sự chính là chuông nhỏ!

0.13244 sec| 2407.969 kb