Tôi không có trả lời anh ta, thành thật mà nói, tôi cảm thấy việc bọn họ mắng chửi có qua có lại này thật đúng là trẻ con, cho nên tôi hoàn toàn không muốn tham gia chút nào.

Thế là tôi thấp giọng nói với Nha Tử: "Anh đưa tôi đến đây chỉ để chửi đổng thôi sao?"

"Dĩ nhiên là không rồi." Nha Tử lập tức phủ nhận: "Là đến để mắng chó."

Lúc anh ta nói ra lời này cũng không có hạ thấp giọng nói xuống, cho nên hai người ở phía đối diện tự nhiên cũng nghe thấy được.

Sau đó tên đầu đinh móc từ trong túi ra một điếu thuốc rồi ngậm lấy, bộ dạng đó có chút giống với một đứa trẻ bắt chước người lớn, trông rất không hài hòa.

"Thằng mù chết tiệt, tao hy vọng lát nữa mày còn có thể bò ra ngoài." Đầu đinh gảy tàn thuốc, còn cậu thiếu niên ở bên cạnh thì vỗ tay một cái, sau đó tôi chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, xem ra khu vực bên ngoài cửa tiệm nhỏ này đã bị người ta bao vây.

Nha Tử sửng sốt, hồi lâu sau mới mở miệng nói một câu: "Mẹ nó, trong tay chúng mày không có bản lĩnh gì, cho nên mới chơi trò khốn nạn này?”

“Ha ha, đối phó với đám côn đồ như tụi mày mà còn phải dùng đến bản lĩnh trong tay sao?”

Đầu đinh lộ ra vẻ kinh thường nói: "Nhóc con ở bên cạnh kia, đúng, đang nói mày đó. Mày đừng có mà mù xen vào, thứ chúng tao muốn chính là mạng của thằng mù chết tiệt này."

Tôi chỉ vào chóp mũi của mình: "Chúng mày đang nói tao à?"

"Đúng vậy, nhóc con miệng còn hôi sữa đừng có mà cản đường." Đầu đinh nói với giọng điệu hung hăng vênh váo.

Nha Tử ôm bụng cười ngặt nghẽo, quả thực là cười đến mức không thở nổi rồi chỉ vào tôi: “Không ngờ… Lại có người cho rằng cậu là đứa ranh con miệng còn hôi sữa, ha ha ha, chuyện này buồn cười chết tôi rồi.”

“Cười cái gì mà cười? "

Tôi trừng mắt nhìn Nha Tử, sau đó nhìn về phía đám người đầu đinh: "Người của 303 đúng không?"

"Sợ rồi sao? Sợ rồi thì mau cút, thấy mày còn là một đứa trẻ nên bọn tao sẽ không so đo với mày.”

Đầu đinh gần như muốn nhìn người bằng lỗ mũi.

Tôi quấn áo khoác quanh người rồi hất cằm về phía Nha Tử: "Quay về thôi, tranh cãi với một đám trẻ con ở chỗ này làm gì?"

"Được!" Nha Tử đáp lại một câu rồi đi về phía cửa với thái độ rất cao ngạo.

Đầu đinh bị chúng tôi phớt lờ như vậy thì nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, mãi một lúc lâu sau mới phun ra được một câu: “Đứng lại”

Nhưng câu nói này lại chẳng có tí lực uy hiếp nào cả.

Mặc dù lời gã nói không có lực uy hiếp, nhưng mười mấy người đang chặn ở cửa thì lại có lực uy hiếp, tôi chỉ cần nhìn thoáng qua bọn họ một cái thôi cũng biết bên hông của bọn họ có hàng nóng.

Nếu thật sự đánh nhau thì tôi và Nha Tử hoàn toàn không có chút phần thắng nào. Muốn trách thì trách lúc Nha Tử kéo tôi ra ngoài lại không thèm nói gì, khiến tôi không chuẩn bị bất cứ thứ gì cả, cho dù mang theo mấy cái phi đao cũng được.

Nhưng hiện tại có nói gì cũng đã muộn, bởi vì Nha Tử và tôi đã bị chặn ở cửa với hơn mười mấy người đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi!

Tôi quay đầu nhìn về phía đầu đinh, chỉ thấy thần sắc của gã đã trở nên kích động, như thể đã thấy được dáng vẻ nằm trên mặt đất máu me khắp người của tôi và Nha Tử.

Nhưng tôi lại cười lạnh một tiếng: “Là Lưu Hàn Thu muốn bọn mày làm điều này sao?”

Sắc mặt của tên đầu đinh trở nên cứng đờ, khiến tôi vừa nhìn liền biết đây nhất định là do gã tự ý hành động, mà tôi cũng không cảm thấy Lưu Hàn Thu có bao nhiêu đứng đắn, nếu thủ đoạn của ông ta chỉ đến mức độ trò trẻ con như thế, vậy thì năm đó đội trưởng Bạch cũng không thua ở trong tay ông ta được.

Thân là chủ nhiệm của 303, Lưu Hàn Thu không chỉ có kinh nghiệm dày dặn mà bụng dạ còn cực sâu, bề ngoài thì mọi người vẫn đang ra sức vì quốc gia, nếu làm ra một chuyện rõ ràng như vậy chẳng phải sẽ khiến bản thân có thêm phiền phức sao?

Đương nhiên, cũng có khả năng là ông ta đã biết tên đầu đinh ra ngoài gây rối, chẳng qua là ông ta đang mở một mắt nhắm một mắt. Chờ đến khi chuyện này bị lộ ra ngoài thì lại nói mình cũng không biết rồi đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm là xong.

“Làm càn, tên của chủ nhiệm nhà bọn tao là thứ mà một thằng lưu manh như mày có thể gọi sao?”

Đầu đinh không nói gì thêm, nhưng tên thiếu niên ở bên cạnh lại bị kích thích, chỉ thấy khuôn mặt của gã đỏ bừng rồi quát lớn.

Ánh mắt đó của gã như hận không thể xé nát tôi, xem ra địa vị của Lưu Hàn Thu ở trong mắt của gã là rất cao.

Tôi nhướng mí mắt, một giây sau đã nhanh chóng hành động, sau đó chỉ bằng mấy bước chân đã vòng qua tên đầu đinh rồi nắm cổ áo của tên thiếu niên kia lên, cuối cùng là nện một đấm vào mặt của gã: “Tuổi còn nhỏ không lo học cho tốt, miệng toàn mấy lời thô tục, chẳng lẽ đây chính là thứ mà tên chủ nhiệm rắm chó không kêu kia đã dạy cho bọn mày sao?”

"Mày..."

Ầm!

Không đợi gã kịp lên tiếng, tôi lại nện một đấm lên đó: "Mày cái gì mà mày? Trẻ con thì lo ngoan ngoãn ở nhà chơi bùn đi, đừng có mà ra ngoài làm mình xấu hổ."

Nói xong, tôi nhanh chóng buông gã ra rồi lui lại phía sau mấy bước về phía Nha Tử, sau đó mang theo ánh mắt tràn đầy sát khí mà nhìn lướt qua mười mấy người đang chặn ở ngoài cửa: “Mấy người là do bọn họ tìm đến đúng không? Trước khi nhận mấy người làm tay sai thì bọn họ có nói cho mấy người biết đạo lý, có tiền nhưng không có mạng để tiêu không?”

0.15151 sec| 2406.961 kb