"Ông không nghĩ tới cũng không phải là lỗi của ông.” Tôi an ủi.
Nhưng lời an ủi vừa nói ra khỏi miệng thì đã bị lão Yên ngắt lời, chỉ thấy ông ấy thở dài nói rằng đó là lỗi của ông ấy, kỳ thật thì ông ấy và giáo sư Hứa đã đọc được tư liệu về việc này, chỉ là do bọn họ ông nghĩ tới nó mà thôi.
Có lẽ dù có nghĩ đến thì bọn họ cũng không dám tùy tiện thử, bởi vì bọn họ sợ một khi phá hủy chiếc chuông nhỏ thì hy vọng cuối cùng sẽ không còn, suy cho cùng là bởi vì bản thân đã già nên đã mất đi dũng khí lúc còn trẻ.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Các ông đã từng xem qua rồi?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã từng xem qua một số ghi chép có liên quan đến chuông quỷ thời Chiến Quốc, đồng thời cũng đề cập đến chiếc chuông nhạc có thể mê hoặc nhân tâm, mà biện pháp giải quyết nó chính là phải hủy môi giới.
Nhưng vì tư liệu về chiếc chuông nhạc kia quá mức chi tiết và có bằng chứng xác thực nên tôi mới cảm thấy thứ đó hẳn không phải là chiếc chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, cũng chính vì thế nên mới bỏ qua."
Lời nói của lão Yên tràn đầy tiếc nuối.
Đội trưởng Bạch nhướng mày: "Các cậu đang nói tới Chuông Quỷ à?"
"Đúng vậy, điều này đã được ghi lại trong lịch sử nước Sở thời Chiến Quốc, cho nên..." Đôi mắt của giáo sư Hứa đỏ hoe, đồng thời tỏ ra vô cùng hối hận.
Nước Sở?
Toàn thân tôi chấn động, ngón tay khẽ run lên: “Có phải nước Tăng đã bị nước Sở tiêu diệt không?"
Vẻ mặt của lão Yên và giáo sư Hứa càng tỏ ra hối hận, phải qua một lúc sau thì hai người họ mới trực tiếp quay mặt sang chỗ khác rồi im lặng khóc.
Tôi không nói nữa, lập tức hiểu tại sao vừa rồi lão Yên lại hỏi giáo sư Hứa có phải là mình đã già rồi không?
Đó là vì ông ấy đã không còn dám tùy tiện thử hay mạo hiểm nữa, mặc dù vẻ bề ngoài của lão Yên vẫn là một người ổn trọng và kiên định, nhưng trên thực tế là ông ấy đã già rồi…
Nhìn hai người đã hơn năm mươi tuổi, tóc đã có chút hoa râm, khiến tôi nhất thời không nói nên lời.
Nhưng kỳ thật không phải là do bọn họ đã già, mà là do mỗi một bước đi đều là nơi nguy hiểm, cho nên có đôi khi việc liều lĩnh sẽ chỉ làm tăng thêm những hy sinh không đáng có.
Tôi thở ra một hơi, chỉ thấy đội trưởng Bạch đã lên tiếng: "Tiểu Yên, chúng ta nên đi ra ngoài trước rồi nói sau!"
****2: Quốc bảo gây chấn động thế giới.
Lão Yên dùng cờ lê mang theo đập búa gõ chuông thành hai mảnh, cũng làm theo cách tương tự mà phá hủy chiếc chuông nhỏ, sau đó chôn nó ở mép nước rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta đi thôi!"
Vừa nói ông ấy vừa lặng lẽ thu dọn thi thể của Thương Thần và Dược Quán Tử, còn tôi và Nha Tử cũng không nói lời nào, mỗi người cõng một thi thể ở trên lưng rồi cứ như vậy đi xuống nước.
Tôi đi đầu, dẫn theo bọn họ đi thẳng về hướng chiếc chuông nhạc ở phía trước, bóng đen khổng lồ giống như một con quái thú đang bao phủ chúng tôi, cho dù tôi đã biết đó chỉ là chuông nhạc nhưng vẫn khiến chúng tôi cảm thấy ớn lạnh ở trong lòng!
Lão Yên ra hiệu, ý bảo chúng tôi đừng dừng lại ở chỗ này, tôi gật nhẹ đầu rồi dẫn đầu đi vào lỗ trộm ở bên cạnh.
Bởi vì lỗ trộm này được tạo ra ở phía dưới nên lần đầu tiên bước vào liền có cảm giác như đang đi vào một con đường nước, sau khi không khí ở trong lồng ngực gần như cạn kiệt, lỗ trộm đột nhiên hướng lên cao.
Tôi dùng cả tay chân bơi qua, chỉ thấy cái lỗ trộm này gần như bị uốn cong 90 độ, phía trên khô ráo và phía dưới ẩm ướt tựa như hai thế giới khác nhau.
Tôi dùng hết sức leo lên rồi lại lôi từng người một của đám người lão Yên lên, sau khi nghỉ ngơi một lát thì chúng tôi mới bước ra khỏi lỗ trộm.
Lỗ trộm rất rộng rãi, từ đó có thể thấy tay nghề của quan trộm không phải là thứ mà thổ phu tử có thể so, đám người chúng tôi đi đến lối ra mà không gặp phải khó khăn gì.
"Đúng là thiên tài!" Lão Yên nhìn chằm chằm bên ngoài mà cảm thán.
Tôi vội vàng đi theo, chỉ thấy lỗ trộm vừa vặn được mở ra trong một hang động, còn là nằm ở sâu bên trong hang động, bên cạnh có một tảng đá, cho dù ngày thường có người vô tình đi vào hang động này thì cũng sẽ không để ý tới nơi này, có thể nói là tính bảo mật của nó rất cao.
Chúng tôi đi ra khỏi hang động, sau đó đi thêm bảy tám vòng thì chúng tôi đã cách thôn Diệp Gia không bao xa, như thể bản thân đã đi xuyên qua thôn và đi thẳng tới phía sau núi.
Sau khi rời khỏi hang động, toàn thân đội trưởng Bạch đều trở nên căng cứng, mà tâm tình đã buông lỏng của chúng tôi cũng bị nhấc lên, nghĩ đến bộ phận 303 mà bà ấy đã nhắc tới, khiến cho bầu không khí bỗng trở nên ngưng trọng.
Nhưng điều kỳ lạ là mãi cho đến khi chúng tôi được Cố ThuậnChương tiếp ứng thì cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, ngay cả đội trưởng Bạch cũng cảm thấy lạ mà “chặc chặc” hai tiếng, nói đây thực sự không giống với phong cách của 303, trừ phi bọn họ có chuyện khác quan trọng hơn!
"Mặc kệ bọn họ có chuyện gì, lần này trở về, tôi nhất định phải chiếu cố cái tên Lưu trọc kia, dù sao cũng đã lâu rồi không gặp, cũng không biết ông ta còn nhớ vụ cương thi lần trước không." Lão Yên cười nham hiểm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo