"Con đúng là dẻo miệng mà." Đội trưởng Bạch cũng cười lớn, sau khi rời khỏi lăng mộ tối tăm không thấy ánh mặt trời, cảm xúc của bà ấy rõ ràng đang tốt hơn từng ngày.
Chỉ trong hai ngày đi đường ngắn ngủn, khí chất u ám của bà ấy cũng đã tiêu tán hầu như không còn, thậm chí là trông còn tươi sáng hơn rất nhiều, mà ngay cả tôi cũng từ trên người của bà ấy mà nhìn ra một số phẩm chất tương tự như lão Yên.
Nha Tử lái xe đi dạo một vòng quanh thành phố Yến Kinh, sau đó mới hỏi lão Yên là muốn lái xe thẳng về 701 hay sao?
Lão Yên đương nhiên là muốn trực tiếp nói đưa đội trưởng Bạch về 701, nhưng đội trưởng Bạch lại không đồng ý, dù sao thì chuyện “bà ấy” đầu cơ trục lợi quốc bảo xuất hiện một cách khó hiểu đó đã đẩy bà ấy lên đầu sóng ngọn gió.
Nếu lúc này bà ấy lại xuất hiện ở 701, không chỉ khiến bản thân trăm miệng khó cãi mà còn liên lụy tới lão Yên.
"Cho dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy thì con vẫn có thể vượt qua được, cho nên thầy, chúng ta không cần sợ đám khốn nạn đó. Ít nhất thì con vẫn có thể đảm bảo 701 của hiện tại sẽ tin tưởng vào nhân phẩm của thầy.” Lão Yên thản nhiên nói.
Bởi vì theo ý của ông ấy, nếu như ngay cả thầy của mình mà cũng không thể đường đường chính chính bảo vệ, vậy thì việc ông ấy làm chủ nhiệm cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng đội trưởng Bạch vẫn lắc đầu nói: "Tiểu Yên, những thua thiệt mà thầy đã nếm qua, con không thể ăn lại lần thứ hai."
Lão Yên im lặng, lúc đó đội trưởng Bạch đã quản lý 701 thành một khối vững chắc như thép, nhưng vẫn xảy ra chuyện.
Mặc dù những người mới đến có thể đã bị quỷ kế của 303 mê hoặc tâm trí, nhưng tại sao hành tung của bọn họ lại bị rò rỉ và tại sao những người đó lại biết rõ ràng như vậy, cho nên hết thảy những thứ này đều đáng giá đi tìm tòi nghiên cứu.
Đội trưởng Bạch cũng đang đi đường vòng nói cho lão Yên biết, hiện tại bên trong 701 chưa chắc là một vũng nước sạch.
Nhìn dáng vẻ của lão Yên nhất định là ông ấy còn muốn phản bác, nhưng lại không biết nên phản bác từ đâu, bởi vì những gì đội trưởng Bạch nói đều là sự thật.
Khi đó, ông ấy thân là học trò của đội trưởng Bạch, đồng thời cũng coi 701 là một gia đình lớn, nhưng mãi cho đến khi đội trưởng Bạch xảy ra chuyện thì ông ấy mới phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, những anh em mà ông ấy tín nhiệm, thậm chí là cả trưởng bối mà ông ấy tôn kính, nguyên một đám vậy mà đều có tâm tư soán vị từ lâu!
Nếu đội trưởng Bạch không có năng lực không ai có thể cản nổi, nói không chừng bà ấy đã sớm bị kéo khỏi vị trí chủ nhiệm rồi.
"Con thực sự không hiểu những người này bị làm sao nữa, chức vụ càng cao, trách nhiệm càng lớn. Tại sao những người này phải chèn phá cả da đầu để leo lên chứ? Thậm chí còn muốn giẫm lên thi thể của đồng đội để thượng vị.” Lão Yên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này mặt trời đang chiếu sáng rất mạnh, nhưng ánh sáng càng nhiều thì bóng tối đằng sau nó cũng càng đậm hơn...
Đội trưởng Bạch đưa tay ra ngoài cửa sổ, như muốn đón lấy một tia nắng: "Có người là vì quốc gia, có người là vì ham muốn cá nhân."
Mà cuộc trò chuyện của bọn họ cũng không có chút nào ngoài ý muốn khiến bầu không khí trở nên ngưng trọng, cuối cùng lão Yên đành thở dài: "Nghe theo lời thầy vậy, nhưng thầy nói xem hiện tại chúng ta nên làm thế nào?"
"Thầy sẽ tạm thời sống ở bên ngoài. Nếu bên phía 303 có gì bất thường thì con nhất định phải lập tức thông báo cho thầy biết, thầy cũng có thể bí mật theo dõi bọn họ."
Đội trưởng Bạch nói: "Lúc chúng ta bước ra khỏi mộ nước Tăng cũng không nhìn thấy bọn họ, cho nên thầy cảm thấy có hai loại khả năng. Một là bọn họ đã gặp phải rắc rối lớn khác và tạm thời rút lui! Hai là... ...Cơ quan mà chúng ta gặp phải căn bản là do bọn họ đã thiết kế cho thầy, cho nên hiện tại bọn họ không biết quá nhiều về tình huống của thầy. Tiểu Yên, thầy cảm thấy con có thể tổ chức một buổi tang lễ cho thầy."
"Thầy nói bậy bạ gì đó!" Lão Yên lập tức bùng nổ.
Đội trưởng Bạch liếc mắt nhìn ông ấy một cái: “Chẳng lẽ con còn mê tín về chuyện này sao? Không cần làm quá lớn, bởi vì làm quá lớn sẽ khiến bọn họ sinh lòng cảnh giác, phải làm sao cho thoạt nhìn thật cẩn thận, sau đó giả vờ như trong lúc lơ đãng đã bị bọn họ biết được tin tức, chỉ có cách này mới có thể không làm bọn họ nghi ngờ."
Bà ấy nói chậm rãi, cho dù lão Yên phản đối làm cách này, nhưng cuối cùng vẫn bị bà ấy thuyết phục, cho nên ông ấy đành phải nhỏ giọng nói: “Vậy cứ làm theo lời thầy nói, mà con cũng vừa lúc có một người bạn sống ở chỗ cách Cục Di Tích Văn Hóa không xa, chỉ cần lái xe khoảng nửa giờ là đến nơi, thầy có thể sống ở đó.”
"Có đáng tin cậy không?" Đội trưởng Bạch lo lắng hỏi.
Lão Yên vỗ ngực: "Thầy cứ yên tâm, nếu người bạn này của con có vấn đề, con có thể vặn cái đầu này xuống làm quả bóng cho thầy đá."
Đội trưởng Bạch lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà liếc nhìn ông ấy, sau đó lại dặn dò thêm vài câu, kêu lão Yên đừng nói cho người bạn đó biết về thân phận của bà ấy.
Vừa mới nói tới đây, Nha Tử đã quay đầu xe lại rồi lái thẳng đến chỗ người bạn kia của lão Yên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo