Người ngoài cửa lộ ra vẻ do dự, sau đó đưa ánh mắt dò hỏi về phía tên đầu đinh, bọn họ hi vọng tên đầu đinh có thể cho bọn họ một câu trả lời chắc chắn, nhưng tên đầu đinh lại đang bị hành động của tôi làm cho tức đến ngực chập trùng không ngừng.

Sao còn có thể quan tâm đến bọn họ? Chỉ thấy gã chỉ vào tôi rồi mắng to, nhưng cho dù có mắng tới mắng lui thì cũng chỉ là vài câu không có dinh dưỡng như mãng phu, không xứng, lưu manh gì đó, vân vân… nghe đến mức khiến tai tôi như muốn ù đi.

“Mấy người xông lên cho tôi, mẹ nó ai đâm được một đao vào đám thức ăn cho chó này, ông đây sẽ trả cho người đó gấp đôi!”

Cuối cùng thì tên đầu đinh cũng ý thức được lời thô tục của mình không dùng được, chỉ có thể nói lời cay độc.

****7: Trút giận.

Ánh mắt của tôi trở nên lạnh lùng, sở dĩ tôi biểu hiện ra cường thế như vậy là để dọa bọn họ không dám hành động liều lĩnh, chờ đến khi chúng tôi lên được xe thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Nhưng tôi lại không ngờ cái tên đầu đinh này trông giống hệt một tên đầu đất, nhưng làm việc lại không hề ngu ngốc chút nào, nếu chúng tôi thực sự phải chiến đấu, cho dù bằng vào thân thủ của tôi và Nha Tử không đánh lại thì rõ ràng vẫn sẽ dẫn đến tình huống lưỡng bại câu thương.

Đến lúc đó lão Yên và Lưu Hàn Thu nhất định sẽ ra mặt, khung cảnh đông vui như vậy, không biết lão già đầu trọc kia có dạy cho gã một bài học không?

“Tao khuyên mày nên suy nghĩ cho kỹ.”

Tôi lạnh lùng nói: “Nhìn bộ dạng này của mày chắc chắn không phải là nhân vật quan trọng gì ở trong 303, nếu không cũng không đến nỗi không có đầu óc như thế.”

“Mày nói ai không có đầu óc đấy?” Đầu đinh thẹn quá hoá giận, cũng mặc kệ tôi đang nói cái gì mà rống to một câu: “Ông đây gọi mấy người đến cũng không phải là để cho mấy người tới xem kịch!”

Cuối cùng mười mấy người ở bên ngoài kia cũng không chần chừ nữa mà lần lượt lao tới, thậm chí còn không biết nặng nhẹ từng người một cầm con dao ở bên hông ra rồi chen vào.

Sắc mặt của Nha Tử khẽ thay đổi, còn tôi cũng nhanh chóng đè tay của anh ta lại: "Cho dù mọi chuyện có thế nào, anh tuyệt đối cũng không được tháo kính râm ra!"

"Yên tâm, đám tôm tép này còn chưa đến mức đó." Cũng không biết Nha Tử lấy lòng tin từ đâu ra, chỉ thấy anh ta hất tay của tôi ra rồi giơ chân đá văng người đầu tiên xông tới, sau đó lại đứng chặn ở ngay cạnh cửa, bộ dạng đó rất có khí thế của một người giữ ải vạn người không thể qua.

Tôi thở ra một hơi, cũng may là đám không có đầu óc này đã tìm một cửa tiệm có không gian nhỏ muốn chết này, nếu không một khi có hơn chục người cầm dao cùng lao vào, cho dù thân thủ của chúng tôi có tốt đến đâu thì cũng không thể đối phó được.

Thấy Nha Tử đã có thể tạm thời xử lý được, cho nên tôi đã lao thẳng đến chỗ của tên đầu đinh, ngay tại lúc gã còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã trực tiếp giơ chân đá văng gã, sau đó vặn tay của gã rồi đi ra tới cửa.

“Mấy người xác định vì thứ đồ bỏ đi này mà ra tay sao? Ông đây nói cho mấy người biết, nếu mấy người lại dám ra tay, ông đây sẽ tháo một cánh tay của tên này xuống!”

“Đừng nghe nó nói, nó không có lá gan đó đâu! Á." Đầu đinh lộ ra vẻ không tin mà quát lên một tiếng.

Còn tôi cũng không nói hai lời, trực tiếp phế một cánh tay của gã, tiếng rốp vang lên khiến cho tất cả mọi người phải dừng lại động tác trên tay.

Tôi cười lạnh một tiếng rồi nhìn về phía tên đầu đinh: “Sao mày không nghĩ thử xem bọn tao đang làm nghề gì, chẳng lẽ mày cho rằng tìm tới mấy tên côn đồ này là có thể tăng thêm lòng dũng cảm của mày sao?”

“Mày… chủ nhiệm của bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Đầu đinh uy hiếp.

Nhưng tôi lại im lặng nhìn gã, sau đó nói: "Đánh không lại liền gọi phụ huynh, mày là bé con chưa dứt sữa à? Mau kêu đám người này tránh ra, nếu không tao sẽ khiến mày không còn mạng quay về.”

Dù sao người của 303 chỉ phụ trách dọn dẹp, chứ không giống như chúng tôi thường xuyên đi lại trên lưỡi dao, cho nên với chút uy hiếp như thế thì cho dù là ai trong 701 cũng sẽ không sợ.

Nhưng cái tên đầu đinh này vốn đã hoảng loạn, tuy gã vẫn còn mạnh miệng nói: Nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi. Nhưng về mặt khí thế thì đã thua.

“Sao thế, cánh tay còn lại cũng không muốn nữa à?” Tôi thấy gã vẫn còn cãi bướng, liền để tay của gã lên cánh tay lành lặn còn lại rồi làm bộ muốn vặn xoắn nó.

Tuy tôi chỉ ở trong quân đội có ba năm, nhưng ngay từ khi còn nhỏ tôi vẫn luôn tránh tiếp xúc với máu, nếu dựa theo lời mà cha tôi nói thì mỗi lần tôi thấy máu đều sẽ trở nên càng hung ác hơn.

Bình thường còn có thể dựa vào tướng mạo thanh tú mà lừa gạt người khác, nhưng một khi trở nên thực sự tàn nhẫn thì quả thực là có thể đánh thắng luôn cả sói con.

"Dừng, mấy người đều dừng tay lại cho tôi!" Cuối cùng thì tên đầu đinh cũng cảm thấy sợ rồi, lớn tiếng kêu gào.

Dù sao những người ngoài cửa cũng đều được trả tiền, chỉ cần có tiền rồi, bọn họ cũng không muốn liều mạng với chúng tôi nên cũng nhanh chóng thu tay lại.

0.13260 sec| 2406.961 kb