Chúng tôi đều yên lặng, nếu không phải những người nghe được tiếng chuông đều sẽ phát điên thì bây giờ chúng tôi đã có thể trở về, sau đó để mấy người Cố ThuậnChương tới thay thế.
Nhưng bây giờ vấn đề này còn chưa được giải quyết, cho dù chúng tôi không sợ chết thì cũng không dám để bọn họ tiếp nhận.
“Có ai hiểu về âm nhạc không?” Sau khi yên lặng một lúc lâu, lão Yên đột nhiên hỏi.
Chúng tôi đều nhìn về phía ông ấy, ông ấy giải thích, nói những người đó nghe được tiếng chuông rồi xuất hiện hậu quả đó nhất định là bởi vì âm thanh có vấn đề, vì vậy muốn tìm người hiểu âm nhạc hỏi một chút.
“Không cần.” Một giọng nói phản đối truyền tới, tôi kinh ngạc nhìn về phía âm thanh đó, chỉ thấy Thương Thần yên lặng nằm ở bên kia, nhìn có vẻ như không hề bị ảnh hưởng.
Lão Yên vỗ bả vai anh ta: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
“Tôi vừa làm ra chuyện gì?” Sắc mặt của Thương Thần không tốt, anh ta vừa hỏi xong câu này thì cũng nhìn về phía thi thể của Dược Quán Tử, giọng điệu không tốt hỏi: “Do thứ gì cắn?”
Tôi chỉ đành giải thích lại chuyện của quỷ ảnh một lượt, vốn tưởng rằng Thương Thần sẽ tức giận, nhưng anh ta lại không như vậy, chỉ đáp lại một tiếng, sau đó lại hỏi chúng tôi vừa rồi anh ta đã làm chuyện gì.
Lão Yên thăm dò nói: “Cậu muốn tự sát mà cậu còn có thể không nhớ à?”
“Tự sát?” Thương Thần có vẻ càng kinh ngạc hơn, sau đó chỉ lắc đầu nói anh ta không có suy nghĩ này, rồi cũng không giải thích gì nữa mà nhìn về phía tôi: “Trường An, đại khái là cậu nhìn thấy chuông nhạc ở phía nào?”
Phương hướng ở dưới nước thật sự không dễ phán đoán, nhưng vừa rồi tôi đã bơi dọc theo một hướng, nên vẫn có một tuyến đường đại khái.
Vì vậy tôi chỉ về phía đó, sau đó chỉ thấy Thương Thân đứng lên: “Tôi có một suy nghĩ, nhưng phải qua thực nghiệm thì mới biết được, lão Yên, ông đưa chuông nhỏ cho tôi.”
“Cậu muốn làm cái gì?” Lão Yên cảnh giác nhìn về phía anh ta.
Mặc dù chuyện Thương Thần tự sát không phải là anh ta tự nguyện, nhưng dù sao chuyện này đã làm chúng tôi có bóng ma trong lòng, chỉ sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì không có lý trí.
Thương Thần mỉm cười nói: “Một tên lỗ mãng như tôi khó khăn lắm mới có cơ hội có thể dùng đầu óc, mấy người có thể đừng ngăn cản được không?”
“Thương Thần!” Lão Yên nhỏ gọng quát một tiếng, trong giọng mang theo ý cảnh cáo, nhìn có vẻ là thật sự sợ anh ta sẽ xảy ra chuyện gì.
Thương Thần xua tay, nói loại cảm giác này vô cùng kỳ ảo, đến chính anh ta cũng không rõ, nếu không cũng sẽ không đi mạo hiểm.
Thấy chúng tôi còn muốn ngăn cản, anh ta trầm giọng nói: “Mấy người còn có cách khác sao?”
Mọi người đều yên lặng, anh ta nói đúng, chúng tôi cũng không có cách nào khác, nếu không cũng sẽ không chỉ ngăn cản anh ta, mà đã trực tiếp ra tay đi giải quyết rồi.
“Cậu đi đi.” Lão Yên đột nhiên nói: “Chẳng qua tôi hi vọng cậu hãy nhớ rõ, cái mạng này của cậu là do Dược Quán Tử cứu về. Cậu ấy một trước một sau cứu cậu hai lần, còn kéo cả mạng của mình vào đó, cậu đừng có lãng phí!”
“Yên tâm!” Thương Thân nở nụ cười sảng khoái, sau đó bước từng bước một vào bên trong nước.
Không biết tại sao, nhìn bóng lưng của anh ta, tôi chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cứ cảm thấy lần đi này anh ta sẽ không trở lại được nữa, trái tim cũng khó chịu như bị siết chặt lại...
****1: Tạm biệt, Thương Thần.
Thương Thần đi không nhanh lắm, nhưng nước từ lòng bàn chân của anh ta vẫn dâng lên dần dần, đầu tiên là đến thắt lưng, sau đó đến ngực, cuối cùng lên đến đỉnh đầu, khiến cho tôi suýt chút nữa đã nghĩ anh ta muốn nhảy xuống nước tự sát.
"Lão Yên, ông có cảm thấy chỗ nào không thích hợp không?"
Dự cảm chẳng lành trong lòng tôi ngày càng trở nên nghiêm trọng, cho nên tôi đã quay đầu nhìn về phía lão Yên.
Lão Yên lấy ra một điếu thuốc, sau đó nhìn chằm chằm Thương Thần: “Cho dù có thế nào thì đó vẫn là lựa chọn của cậu ta, Trường An, tuy các thành viên của 701 đều thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng phần lớn thời gian bọn họ đều được tự do."
“Có ý gì?" Tôi lo lắng hỏi, mà câu trả lời của ông ấy lại khiến tâm tình của tôi càng thêm bất an, có vẻ như ông ấy biết Thương Thần muốn làm gì, thậm chí anh ta làm vậy sẽ có hậu quả ra sao.
Lão Yên quay đầu nhìn về phía tôi: “Nếu bây giờ cậu biết cách giải quyết bí ẩn của chiếc chuông nhạc, cậu có đi không?”
“Tất nhiên là đi rồi.” Tôi gật đầu không suy nghĩ.
"Vậy tôi có thể ngăn được cậu không?" Lão Yên lại nói.
Tôi lập tức hiểu được ý của ông ấy, bởi vì cách làm của Thương Thần cũng là cách làm mà mọi thành viên của 701 sẽ lựa chọn, cho dù anh ta biết phương pháp này không nhất định sẽ có hiệu quả, nhưng nó vẫn đáng để mạo hiểm cả mạng sống.
Huống chi mạng sống của tất cả chúng tôi đều phụ thuộc vào anh ta, nếu anh ta không thử, vậy thì…
"Lão Yên, chúng ta thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi sao? Tôi luôn cảm thấy… Tôi luôn cảm thấy anh ta đi như thế... “ Phần phía sau, tôi thực sự không thể nói nên lời.
Lão Yên ấn nhẹ lên vai của tôi, nói là đợi một chút đi, nếu Thương Thần đã không cần chúng tôi hỗ trợ, vậy chúng tôi không thể tùy ý can thiệp, nếu không rất có thể sẽ gây ra hậu quả càng nghiêm trọng hơn!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo