Lão Yên vội vàng hỏi đó là nước gì, giáo sư Hứa cũng có chút khó hiểu nói chắc là nước bình thường thôi, nhưng mà vị trí của nó có chút kỳ lạ.
Giáo sư Hứa đổ nước trong thìa lại, dùng vải cẩn thận lau sạch thìa rồi cất đi: “Xem cái bình vuông này rồi nói sau.”
Ông ấy từ từ mở nắp bình ra, mùi rượu nồng nặc đột nhiên tỏa ra.
"Bên trong là rượu à?" Tôi thò đầu nhìn, rượu trong bình còn thừa hơn phân nửa, thậm chí vẫn còn cảm giác mát lạnh, chỉ là ngửi mùi rượu này e rằng chỉ còn lại mùi cồn.
Lạch cạch.
Nắp bình từ trong tay giáo sư Hứa rơi xuống, đập vào thân bình phát ra âm thanh thanh thúy, lão Yên bị dọa vội hỏi ông ấy làm sao vậy?
Giáo sư Hứa cũng không để ý đến ông ấy, đau lòng cầm nắp bình lên lần nữa, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định nắp bình không bị tổn hại gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Lão Yên, lần này chúng ta lập công lớn rồi!”
Trong ngôi mộ này có rất nhiều thứ để cho chúng ta lập công lớn, đừng quá ngạc nhiên như vậy.” Lão Yên không cho là đúng.
Giáo sư Hứa trợn mắt nhìn ông ấy: “Sao đội trưởng Bạch vừa xuất hiện, đầu óc của ông lại trở nên chậm chạp vậy, nhìn kỹ xem đây rốt cuộc là thứ gì?"
“Có thể là thứ gì chứ, một bình đựng rượu, bên ngoài có một cái hộp bằng đồng đựng nước...” Lão Yên nói xong thì hai mắt trợn to, ngồi xổm người hận không thể quỳ rạp trên mặt đất nhìn kỹ tất cả chi tiết của cái hộp, nửa ngày sau mới nói: “Thật sự là cái kia sao?”
Giáo sư Hứa hưng phấn gật đầu: “Chắc chắn rồi, vừa rồi tôi chạm vào nước vẫn còn hơi lạnh.”
Nghe hai người họ nói chuyện mà tôi không hiểu gì cả, không hiểu vì sao một chiếc hộp đựng rượu ngoài việc được chạm khắc tinh xảo ra thì nó còn có cái gì đáng được khen ngợi chứ?
Nghe tôi nói như vậy, lão Yên mỉm cười: "Đừng nói là cậu, ngay cả tôi vừa rồi cũng suýt nữa mắt mù cứ cho rằng vật như vậy nhìn qua trông cũng không tệ lắm nhưng thực ra thì cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng kỳ thực thì không phải như vậy, Trường An cậu đã từng sử dụng tủ lạnh chưa?”
“Tủ lạnh á?” Tôi càng sững sốt hơn, không hiểu đó là cái gì.
Lão Yên ừ một tiếng: “Đúng vậy, chính là tủ lạnh, thứ có thể bảo quản đồ ở bên trong luôn tươi mới, mùa hè còn có thể có rượu lạnh để uống, rất thoải mái.”
Tôi lắc đầu, từ khi còn là một đứa trẻ ở nông thôn cho đến khi đi vào quân đội thì tôi cũng chưa từng thấy qua thứ này, nhưng mà bây giờ ông ấy lại nhắc đến vậy chẳng lẽ thứ trước mắt này chính là tủ lạnh?”
“Đúng vậy, nhìn thiết kế này. Khoảng trống giữa thành hộp và bình rượu hẳn là để đặt khối băng. Băng tan thành nước, cho nên thứ này hẳn là dùng để ướp rượu.”
Giáo sư Hứa nói tiếp: “Trước mắt vẫn chưa có văn vật tương tự nào được khai quật, vì vậy đây là trường hợp đầu tiên từ xưa đến nay!”
Tôi mỉm cười nói kể từ khi bước vào mộ của Tăng Hầu Ất, mấy món quốc bảo thế này dường như đều có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Lão Yên và giáo sư Hứa cũng cười đồng tình: “Có lẽ sau khi khai quật xong ngôi mộ này, chúng ta có thể được nghỉ ngơi một thời gian rồi!”
Tôi gật đầu, mặc dù công việc khảo cổ không thể giải thích rõ ràng, nhưng nói chung, hiếm khi có thể phát hiện ra nhiều ngôi mộ lớn trong một khoảng thời gian ngắn.
Một mặt là do hạn chế về mặt kỹ thuật, nhìn chung việc khám phá những ngôi mộ lớn cần phải có thời gian khảo sát dài, có rất ít vụ giống như mộ của Tăng Hầu Ất trực tiếp bị nổ ra, mặt khác do khai quật được một ngôi mộ lớn nên khối lượng công việc sau này cũng rất lớn, không có thời gian để tìm kiếm những ngôi mộ khác.
Dáng vẻ phấn kích của chúng tôi đã thu hút nhóm người của đội trưởng Bạch tới đây, giáo sư Hứa giới thiệu toàn bộ về chiếc hộp đồng thau này như một báu vật đang được trưng bày, cuối cùng kết luận: “Hộp đồng thau này có thể đặt tên là “hộp đồng băng”, mọi người thấy thế nào?”
Tên này cũng không tệ, vậy là tên của bảo vật quốc gia này đã được định ra.
“Hộp đồng băng này ngoài làm lạnh rượu, còn có khả năng làm lạnh trái cây. Nhìn này…” Đội trưởng Bạch ra hiệu cho giáo sư Hứa lấy bình rượu ra, chỉ thấy ở phía dưới đáy hộp có một vết lõm khá sâu, nếu đặt vào đó một ít trái cây cũng không thành vấn đề. Phần đáy rõ ràng đã được khoét sâu hơn, xem ra đội trưởng Bạch đã đoán đúng.
Lão Yên hỏi đội trưởng Bạch sao mà biết được?
Đội trưởng Bạch mỉm cười nói bà ấy chỉ đoán thôi, dù sao thì các Hoàng đế thời cổ đại đều là những người thích hưởng thụ, thậm chí còn có thể nghĩ đến rượu lạnh, không có lý do gì mà họ không thể nghĩ ra những điều khác, vì vậy họ phải làm việc chăm chỉ để tạo ra chiếc hộp đồng với những chức năng khác nữa.
Chúng tôi nghe xong lời này đều dở khóc dở cười, đoán như vậy mà cũng được luôn sao?
“Các cậu cũng đừng coi thường cái gọi là “phỏng đoán”. Có nhiều lúc sở dĩ có thể đoán trúng là bởi vì nhờ có phản xạ của kinh nghiệm. Nếu không thì cho dù các cậu có đoán bao nhiêu cũng đều vô ích.” Đội trưởng Bạch mỉm cười.
Tôi vô thức gật đầu, một lần nữa nhìn về phía hộp đồng băng, chỉ cảm thấy thần kỳ. Thứ mà tôi, một người đến từ ngàn năm sau còn chưa từng sử dụng mà thời cổ đại đã có rồi. Tôi không khỏi cảm thán trước trí tuệ của người xưa!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo