Cố ThuậnChương thở dài hai tiếng, sau đó nói: “Xuất hiện cũng vô ích thôi, lão Yên, thầy ông mấy năm nay thật sự cầm quốc bảo bỏ trốn. Ông trở về cũng phải cẩn thận, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của ông đấy.”

Lão Yên nghe thấy đội trưởng Bạch bị vu khống thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, cất giọng lạnh lùng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói rõ ràng cho tôi biết, thầy tôi không thể nào là người như vậy được.”

“Gần đây có người nhìn thấy thầy ông xuất hiện ở chợ đen, nghe nói bà ấy đã bán một món quốc bảo thời kì Tiên Tần, thậm chí còn làm giao dịch với người nước ngoài, đây được coi là điều cấm kỵ! Lão Yên, nếu ông còn muốn ở lại 701, thì sớm cắt đứt quan hệ với thầy ông đi.”

Giọng nói của Cố ThuậnChương mang theo tiếc hận, sau khi nói xong còn cảm khái nói ông ấy năm đó cũng đã gặp qua đội trưởng Bạch, ở trong lòng ông ấy đội trưởng Bạch quả thực chẳng khác nào thần tiên, không nghĩ tới bà ấy cũng phạm vào sai lầm như vậy.

Trước đây bà ấy chỉ sống trong bóng tối, nhưng bây giờ đã lộ diện, ngay cả quốc gia cũng sẽ không buông tha bà ấy!

Lão Yên nắm chặt tay, sau một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão Cố, ông giúp tôi chú ý tin tức.”

“Sao thế, ông vẫn còn muốn tìm thầy của mình à?” Cố ThuậnChương ngạc nhiên nói: “Ông đừng có làm chuyện ngu ngốc, hiện tại ông chính là chủ nhiệm…”

“Mặc kệ ai đúng ai sai, tôi đều muốn gặp.” Lão Yên cố gắng đè nén cơn tức giận: “Tóm lại ông cứ giúp tôi chú ý tin tức, nếu thầy tôi thật sự bán quốc bảo, tôi sẽ tự tay mang quốc bảo về.”

Cố ThuậnChương còn muốn nói gì dó, lại bị lão Yên dùng cớ chúng tôi đang bận để tắt máy, sau đó ông ấy đập bộ đàm: “Đừng để ông biết là ai đang bịa đặt, nếu không ông sẽ lột da người đó!”

Tôi chưa bao giờ thấy lão Yên hung ác như vậy, đội trưởng Bạch đứng bên cạnh hỏi ông ấy vì sao không nghi ngờ bà ấy?

“Thầy, con đi theo thầy nhiều năm như vậy, cũng không đến mức thầy là người như thế nào, con cũng không nhận ra?”

Mắt của đội trưởng Bạch đã ươn ướt, tuy lão Yên nói rất nhẹ nhàng, nhưng dù sao mười mấy năm không gặp, lần nữa gặp mặt lại là ở trong một toà lăng mộ thế này, người có tính đa nghi nặng một chút đều sẽ nghi ngờ.

Lão Yên nhìn thần sắc bà ấy như vậy lại trầm mặt xuống: “Thầy, rốt cuộc là ai đang muốn hại thầy?”

****1:

Tôi nghe vậy cũng nhìn về phía đội trưởng Bạch, lời nói trước đó của bà ấy cũng đã tiết lộ sở dĩ bà ấy mất tích là có nguyên nhân.

Bây giờ lại bỗng dưng xuất hiện một “bà ấy” khác ở bên ngoài đi đầu cơ trục lợi bảo vật quốc gia, rõ ràng là có người đang ngấm ngầm mưu tính bà ấy!

Hơn nữa xảy ra vào lúc này cũng không khỏi quá trùng hợp thì phải? Tôi không tin chúng tôi bên này vừa gặp được đội trưởng Bạch, bên kia đã ra tay, hơn mười năm không có tin tức, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, nếu nói đối phương không nắm trong tay mọi hoạt động của chúng tôi, thì đến quỷ cũng không tin được.

Tôi nói hết những suy nghĩ của mình ra.

Đội trưởng Bạch nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó giọng nói lạnh lùng nói: “Bọn họ đã sợ rồi!”

Chúng tôi đều không nói chuyện, đợi bà ấy nói rõ nguyên nhân.

Chỉ thấy bà ấy lạnh lùng cười một tiếng, nói với lão Yên: “Bọn họ biết thầy ở trong tòa cổ mộ này, bây giờ con đi vào, đương nhiên bọn họ sẽ sợ thầy trò chúng ta gặp nhau! Thầy là chủ nhiệm trước đó của 701, con là chủ nhiệm bây giờ, nếu như chân tướng sự thật bị phơi bày, bọn họ sẽ không tiện hành động.”

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Bọn họ là ai, tại sao bọn họ biết con ở đây?” Lão Yên nhíu chặt mày hỏi.

Đội trưởng Bạch trực tiếp ngồi khoanh chân: “Nếu bọn họ đã biết con vào đây thì đoán chừng khi chúng ta ra ngoài sẽ gặp phải phiền toái, vì vậy chuyện này cũng phải để mọi người biết...”

Chúng tôi hoặc ngồi hoặc đứng, vẻ mặt đều có chút nghiêm trọng, chúng tôi bên này ngay cả mộ cũng chưa ra, bên kia đã có người tính kế rồi, việc này làm chúng tôi không thể không lo lắng!

“Mười ba năm trước, tôi dẫn theo bảy tám người mới đi vào một ngôi mộ nhỏ để rèn luyện.” Đội trưởng Bạch từ từ nói: “Nhưng mà tôi không thể ngờ tới, lần rèn luyện này sẽ làm tôi lưu lạc trời đất kể từ đó.”

Giọng nói của đội trưởng Bạch rất cay đắng, rõ ràng đoạn ký ức này vô cùng đau thương.

Thời gian đó bà ấy đã bồi dưỡng lão Yên ổn ổn rồi, vì vậy có chút ý muốn lui thân, nên lúc đó mới đi dẫn người mới. Bà ấy dồn hết tâm sức lựa chọn một ngôi mộ cổ vừa không có nguy hiểm gì, lại có thể làm người mới nhanh chóng phát triển được, vì an toàn, trước khi mọi người tới bà ấy còn đi thăm dò một lần, xác nhận không có bất kỳ vấn đề gì thì lúc đó mới dẫn bảy tám người này đi vào trong.

Cả quá trình bà ấy cũng chỉ làm hậu thuẫn, đều dựa vào những người mới tự mình xông xáo, chỉ có khi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng bà ấy sẽ mới ra tay.

Ai biết bên trong một ngôi mộ cổ bình thường như thế lại xuất hiện một món bảo vật kinh hãi thế gian, khi đó bà ấy đã từng giám định, là ngọc tỉ của thời kỳ Tiên Tần, còn cụ thể là của nước nào thì bà ấy hoàn toàn không kịp nhìn, bởi vì xuất hiện cùng với bảo vật còn có một con Phi Thi.

0.13909 sec| 2404.789 kb