Tôi nhìn từng người một, mọi người đều nhìn tôi với vẻ thờ ơ khác thường, như thể tôi đối với bọn họ mà nói chỉ là một người xa lạ không hơn không kém, ánh mắt kia giống như đang nhìn người chết vậy.

“Cậu nói xem sống như vậy còn có ý nghĩa gì, người cha và người thầy đáng tin cậy của cậu đã chết, đồng đội kỳ thật chỉ là cầm thú đội lốt người. Trên đời này cậu chẳng còn gì nữa cả. Cậu không nên sống nữa, bởi vì trước khi cậu gia nhập vào 701, bọn họ đều rất tốt, cậu chính là sao chổi! Nhớ lại xem, khi còn nhỏ cậu đã hại chết Nhị Cẩu Tử, hiện tại những người này cũng bởi vì ở cạnh cậu nên mới chết!" “Thương Thần” tiếp tục nói.

Tôi nhìn thoáng qua lão Yên, lại nhìn thi thể của Dược Quán Tử, cảm thấy lời anh ta nói không hề sai chút nào, tôi còn sống để làm gì chứ?

Nghĩ vậy, tôi cầm khẩu súng trên tay chĩa vào mình: Sống chẳng có ý nghĩa gì, thà chết còn hơn…...

Ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị bóp cò, tôi thấy khóe miệng “Thương Thần” nở một nụ cười quỷ dị, toàn thân tôi run lên, đầu óc chợt tỉnh táo lại.

Không thể nào, dù nói thế nào thì Nha Tử cũng sẽ không có khả năng giết lão Yên được và những người khác cũng sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ đối với loại tình huống này đâu, mọi thứ trước mắt đều là giả dối!

Đúng, nhất định là giả!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, tôi lập tức quay đầu súng, trực tiếp bắn một phát về phía “Thương Thần”: "Rốt cuộc anh là ai?"

Theo lời này của tôi, viên đạn trực tiếp bắn vào đầu của anh ta, anh ta vậy mà tan thành mây khói, trước khi anh ta biến mất lại nói một cậu rất kì lạ: “Tôi chính là cậu, chân chính là cậu.”

Anh ta vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt một lần nữa hiện ra như mây mù tan đi, chỉ thấy lão Yên và mấy người khác nhìn tôi với vẻ hoảng sợ, Thương Thần còn đang chĩa súng vào tôi.

“Anh đang làm gì vậy?” Tôi cau mày: "Không lẽ mọi người vẫn còn bên trong ảo giác?”

Lão Yên thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiến lại gần tôi hai bước, dò hỏi tôi có phải đã thật sự tỉnh táo?

Mấy người còn lại nghe ông ấy hỏi như vậy, cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía tôi.

Tôi lập tức hiểu ra, lúc tôi lâm vào ảo giác chắc chắn đã làm chuyện gì đó gây bất lợi cho bọn họ, cho nên bọn họ mới bày ra bộ dáng như gặp kẻ thù vậy.

“Tôi... không sao.” Tôi nghĩ đến những thứ mình nhìn thấy, lại nghĩ đến những lời “Thương Thần” nói trước khi biến mất, kết hợp với trạng thái của đám người lão Yên thì sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ, đây rõ ràng là vì trong lòng tôi không tin tưởng bọn họ nên mới bị trúng chiêu, nếu không vì sao bọn họ lại không xảy ra chuyện?

Cho nên tôi rất áy náy, rõ ràng đều cùng nhau trải qua sinh tử, nhưng sâu trong lòng tôi lại khắc họa bọn họ thành người xấu xa như vậy, thậm chí Nha Tử xem tôi như anh em vậy mà tôi lại xem anh ta thành một tội phạm giết người.

Nếu bọn họ biết được suy nghĩ chân chính trong lòng tôi, có phải sẽ không còn coi tôi là đồng đội của bọn họ nữa, đúng không?

“Trường An, cậu làm sao vậy?” Lão Yên hỏi, thần sắc có chút lo lắng.

Có lẽ bộ dạng rầu rĩ của tôi đã khiến ông ấy hiểu lầm, cho rằng tôi vừa nhớ tới chuyện cũ đau buồn nào đó! Tôi cười tự giễu, sau đó tôi nói mình đã nhìn thấy Nha Tử giết ông ấy.

Lão Yên thở ra một hơi: “Thằng nhóc nhà cậu, nói chuyện cũng đừng thở mạnh, tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện lớn gì.

“Ông không ngại à?” Tôi mở to mắt.

Lão Yên hỏi tôi một cách kỳ lạ: “Tại sao phải ngại?”

Tôi thấy ông ấy như vậy bèn dứt khoát kể hết ra mọi chuyện mình vừa thấy trong ảo giác, sau đó hét lên để phát tiết: “Tôi không tin tưởng mọi người, trong lòng tôi không hề tin tưởng mọi người, mọi người có biết không?”

“Đứa ngốc!” Ai biết được lúc tôi vừa hét xong, lão Yên liền vỗ một cái vào gáy tôi, hành động này mang theo sự thân thiết: “Cậu đang nói cái gì vậy, đó chỉ là ảo giác thôi, liên quan gì đến việc cậu có tin tưởng chúng tôi hay không?”

Tôi nói: "Ảo giác này rõ ràng đang khơi dậy bóng tối trong lòng người, bằng không sao mọi người lại không có việc gì?"

Lão Yên bỗng mỉm cười, hỏi: “Sao cậu biết chúng tôi không có việc gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, ông ấy lại cười nói: “Trường An, bởi vì chúng tôi đã trải qua trăm trận đánh, cho nên thời gian tỉnh lại so với cậu chỉ sớm hơn một chút. Chẳng lẽ cậu không phát hiện cậu rất dễ bị ảo giác ảnh hưởng à?"

“Hình như là vậy.” Tôi gật đầu.

Lão Yên vỗ vai tôi: “Có phải trong lòng cậu cảm thấy áy náy không?”

Tôi cúi đầu ừ một tiếng, ông ấy đột nhiên nở nụ cười, mấy người bên cạnh cũng cười ha hả, ngay cả Thương Thần luôn trầm mặt hiện giờ cũng cười: “Nhóc con, điều này rất bình thường, vừa mới vào 701 ai mà không có tâm ma! Cậu thế này vẫn còn tốt chán, có trách thì trách lão Yên ngay từ đầu đã nghiêm khắc với cậu. Ngay cả cổ quốc Trường Dạ chúng tôi đều không đi được, cậu như vậy quả thực quá bình thường.”

Nhìn vẻ mặt tươi cười của bọn họ, tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật tôi cũng không sợ mình có tâm ma, chỉ sợ bọn họ nghe xong sẽ không bao giờ coi tôi là đồng đội nữa.

“Được rồi, lão Hứa đã chụp ảnh của thứ này gửi ra bên ngoài rồi, chúng ta ở lại đây chờ kết quả đi.” Lão Yên vỗ nhẹ vào lưng tôi, sau đó lấy lương khô và thịt bò khô từ trong túi ra, dùng một miếng vải trải trên mặt đất rồi kêu mọi người lại ăn.

0.17199 sec| 2408.664 kb