Thương Thần túm cổ áo lão Yên xách lên rồi nói: “Mẹ kiếp, đồ khốn kiếp.”

Lão Yên không hề tức giận mà túm ngược lấy cổ áo anh ta rồi hét lớn vào mặt: “Cậu nghĩ hai người các cậu trong hoàn cảnh nghèo túng đó thì Dược Quán Tử có thể sống được bao lâu hả?”

Thương Thần sắp nổi giận lần nữa, nhưng lão Yên đã lên tiếng trước: “Cậu dùng súng tự chế để giết người, lại bị người ta làm cho bị thương chỉ còn thoi thóp ra đó. Dược Quán Tử đã dùng hết sở học cả đời để cứu cậu, đồng thời còn khiến cho cơ thể vốn đã rất yếu của cậu ấy còn yếu hơn nữa, sao cậu không thừa nhận đi?”

“Tôi…” Thương Thần muốn đáp trả nhưng rõ ràng anh ta đã có chút chột dạ.

Lão Yên lại tiếp tục nói: “Nếu không phải cậu giết người đủ tàn nhẫn, tay súng cũng tốt, Dược Quán Tử có y thuật vô song thì cậu cho rằng tôi sẽ giúp cậu xoá bỏ tội danh và cho cậu gia nhập 701 à?”

Lão Yên càng nói càng tức, cuối cùng suýt nữa dí cả tay vào chóp mũi của Thương Thần: “Lúc đó sức khoẻ của cậu còn chưa hồi phục, Dược Quán Tử không yên lòng nên mới theo vào. Cậu có biết sau khi Dược Quán Tử vào đã sống như thế nào không?

Tôi gần như đã tôn thờ cậu ấy như một vị Bồ Tát sống, bây giờ cậu ấy xảy ra chuyện cậu lại quay sang trách 701? Để tôi nói cho cậu biết, cậu trách tôi cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nói xấu sứ mệnh cao cả của 701 và quốc gia.”

Tôi thực sự khó chịu khi thấy lão Yên tranh cãi với Thương Thần, bởi vì khi nói mấy lời này tay ông ấy đã run rẩy, chứng tỏ ông ấy không hề muốn nói những lời này một chút nào, đó có thể là để chọc tức Thương Thần bởi vì vẻ ngoài đờ đẫn của anh ta thực sự rất đáng lo.

Thương Thần vô cùng tức giận khi nghe những lời của lão Yên, nhưng vì lời của ông ấy đều có lý nên anh ta chẳng biết phải phản bác lại như thế nào đành yên lặng một lúc, sau đó mới ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc.

Nhìn thấy anh ta như vậy, chúng tôi cũng rất khó chịu, anh ta là một người dù đổ máu cũng không rơi nước mắt, nhưng bây giờ lại khóc như một đứa trẻ bất lực.

“Anh và Dược Quán Tử…” Tôi thực sự không thể không hỏi được.

Bởi vì tính cách của anh ta và Dược Quán Tử hoàn toàn trái ngược nhau nên có vẻ như họ không thích hợp để chơi cùng, nhưng hiện tại dường như mối quan hệ của họ rất tốt.

Thương Thần vừa nghe tôi hỏi xong, anh ta dừng lại một lúc rồi nói: “Chắc cậu cũng cảm thấy kỳ lạ phải không? Hai người chúng tôi có khác biệt lớn như vậy lại có thể trở thành anh em được đúng không?”

Tôi mỉm cười, Thương Thần cũng cười theo, nhưng theo tôi thấy thì nụ cười của anh ta còn xấu hơn cả khóc.

“Chúng tôi lớn lên cùng nhau.” Thương Thần nói: “Nhà của Dược Quán Tử và nhà tôi vốn là thế giao, nhưng gia đình anh ta nhiều đời làm nghề y, đến thế hệ này thì xuất hiện một Thần Y là anh ta.

Anh ta từ khi còn nhỏ đã là một thần đồng rồi, đối với tôi những quyển sách thuốc chính là sách trời nhưng anh ta có trí nhớ tốt đã đọc qua thì không quên được, chỉ sau vài lần vận dụng anh ta đã có thể suy luận từ một ra ba và được gia tộc trọng dụng.

Mà nhà tôi thì có xuất thân từ thổ phỉ, chẳng có gì ngoài tính tình nóng nảy bốc đồng. Vì nhà ở gần nhau nên tôi mới may mắn trở thành bạn chơi của anh ta.”

Khi đó, Thương Thần còn trẻ, còn chưa có được bản lĩnh như bây giờ nên thường xuyên bị những người xung quanh bắt nạt vì có xuất thân không tốt và từ đó anh ta cũng chậm rãi học được cách đánh nhau.

Sau khi đánh nhau và bị thương anh ta luôn tìm đến Dược Quán Tử, nhờ ông ấy lấy cho anh ta một ít thuốc để dùng.

Cũng không biết khi đó Dược Quán Tử có ý định dùng Thương Thần để làm thí nghiệm về y thuật hay không? Mỗi khi Thương Thần đến gặp ông ấy, ông ấy đều vô cùng kiên nhẫn, đồng thời lấy những thứ mà ông ấy đã nghiên cứu ra dùng hết lên người Thương Thần, vậy mà y thuật của ông ấy lại có bước tiến nhảy vọt.

Theo thời gian trôi qua, Thương Thần đã chuyển từ người bị bắt nạt sang bắt nạt người khác, anh ta vốn rất khoẻ, ban đầu cũng không dám đánh nhau với người khác, thậm chí anh ta còn tự ti về xuất thân của mình.

Tuy nhiên càng về sau anh ta càng mặt dày hơn bởi vì anh ta cảm thấy tổ tiên nhà mình cũng không có làm gì phải mất mặt xấu hổ cả nên anh ta càng tự tin đánh nhau với người khác, rèn luyện cơ thể thành mình đồng da sắt, thậm chí còn nhờ cha mình dạy cách bắn súng.

Sau khi học bắn súng, anh ta đã dần bộc lộ ra tài năng của mình, cái gọi là tuyệt học của cha anh ta cũng không đủ để dạy anh ta, tình cờ anh ta gặp được một người thầy giỏi và học được một thân bản lĩnh.

Nhưng người thầy này đã gặp phải một đám cướp và bị chúng giết chết một cách dã man bởi vì tuyệt học của thầy anh ta.

Đương nhiên thầy anh ta không hề muốn dạy những người này, nên cuối cùng rơi vào kết cục bị bọn chúng ngũ mã phanh thây(*).

(*)Ngũ mã phanh thây (hay còn gọi là ngũ mã phân thây) là một hình phạt được sử dụng tại các triều đại và các quốc gia trung đại châu Âu. Tứ chi và cổ của phạm nhân sẽ bị cột vào 5 sợi dây nối vào 5 con ngựa. Bên cạnh đó còn có 5 nài ngựa (người huấn luyện ngựa) để thúc ngựa chạy về 5 hướng khác nhau, khiến cơ thể của phạm nhân bị xé thành từng mảnh. Phạm nhân sẽ bị bỏ mặc cho chảy máu đến chết.

0.05927 sec| 2406.078 kb