Ban đầu đây chỉ là một chiếc quan tài mẹ con, bây giờ lại liên quan tới hoàng tộc nước Tăng...

Chúng tôi nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy thân phận của chủ nhân mộ thất này lại càng thêm thần bí.

“Xem ra chúng ta đã cách chủ nhân mộ thất không xa rồi!” Lão Yên nhìn chằm chằm vào Tứ Long Tăng Huy, nói nhỏ một câu.

****1:

Giáo sư Hứa ừ một tiếng: “Trên người có huy hiệu Tứ Long Tăng Huy, lúc chôn cất lại đang mang thai, lão Yên, chẳng lẽ ông còn đoán không ra người này là ai sao?"

“Thật sao? Quả nhiên là cô ấy!” Lão Yên dường như không thể tin được.

Giáo sư Hứa cười khổ một tiếng: “Trừ người này ra, ông cảm thấy còn có khả năng nào khác à?”

“Nếu đúng là cô ấy, vậy thì chủ mộ rất có thể ở gần đây.” Lão Yên nhìn chằm chằm quan tài và nói.

Tôi nghe bọn họ nói tới nói lui nửa ngày cũng không vào được trọng điểm mới vội hỏi: “Cô ấy rốt cuộc là ai thế?”

Lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó giải thích: “Truyền thuyết kể rằng nước Tăng có một vị công chúa, chính là chị gái của Tăng Hầu Ất, thân là trưởng công chúa rất được kính trọng, nhưng cô ấy lại yêu một người ngoại tộc.”

“Người ngoại tộc sao?”

Tôi nhìn cương thi lớn trong quan tài và cương thi nhỏ đã hóa thành một bãi nước đen, nhất thời hiểu được trong câu chuyện này còn có nhiều uẩn khúc.

Lão Yên gật đầu, nói đó là một đoạn ghi chép hiếm thấy trong sử sách. Theo như lời ông ấy nói thì đoạn ghi chép này được ghi lại trên một quyển sách đã ố vàng bị đè ở dưới góc bàn.

Quyển sách này là do ông ấy cùng với giáo sư Hứa tình cờ phát hiện ra, vốn cũng không để ý lắm nội dung bìa cuốn sách viết cái gì, dù sao thì nước Tăng vốn chính là một quốc gia trong truyền thuyết không hẳn sẽ tồn tại, huống chi còn là một nước chỉ nghe qua lời đồn?

Trên sách ghi lại một đoạn sự tích của trưởng công chúa nước Tăng khiến người thường không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nói nước Tăng không phải là một nước mạnh, nhưng tốt xấu gì cũng là một quốc gia, với thân phận trưởng công chúa của cô ấy thì vốn là người cao quý luôn có được sự tôn trọng xứng đáng, cho đến khi cô ấy gặp được người gọi là “người ngoại tộc” trong miệng lão Yên.

“Người ngoại tộc” này là người của nước Sở, địa vị không cao cũng không thấp, xem như là một tiểu chư hầu nắm giữ một phương, tên là Mễ Phi.

Mặc dù nắm quyền một phương nhưng không ham mê quyền lực, cả ngày tầm hoan mua vui, ngược lại rất giống với quốc phong của nước Tăng, nhưng mà điểm khác đó chính là Mễ Phi càng thích lưu luyến bên trong ôn nhu hương đến quên lối về.

Quốc chủ của nước Tăng Tăng Hầu Ất tuy yêu thích vui chơi, nhưng lại thiên về phương diện lễ nghi âm nhạc, bởi vậy mới rất ghét Mễ Phi.

Khi Mễ Phi đến nước Tăng để thăm hỏi thì ông ta không thèm gặp mặt, liền giao đối phương cho trưởng công chúa tiếp đãi.

Không nghĩ tới một lần đẩy này lại làm hỏng chuyện, trưởng công chúa thường ở trong cung chưa bao giờ gặp qua người thú vị như Mễ Phi, nên đã điên cuồng muốn gả cho gã!

Là trưởng công chúa, thân phận của cô ấy cùng Mễ Phi rất xứng đôi, chỉ là Tăng Hầu Ất không đồng ý, bởi vì ông ta biết rõ trưởng công chúa nếu kết hôn cùng Mễ Phi thì sẽ một mình cô độc nơi khuê phòng trống trải.

Nhưng trưởng công chúa tính tình ương ngạnh, càng không cho gả thì càng muốn gả, sau khi chiêu đãi Mễ Phi một thời gian ngắn, vào một đêm nọ cô ấy đã bỏ trốn cùng Mễ Phi…

Vốn dĩ việc bỏ trốn cũng không dễ dàng như vậy, nhưng lúc ấy nước Tăng nổi lên chiến sự, căn bản không ai có tâm tư đi quản một trưởng công chúa mắc bệnh hoa si cả, nên đã để cho cô ấy thuận lợi chạy trốn.

Trớ trêu thay chính là trưởng công chúa một lòng si mê cũng chỉ khiến Mễ Phi đối xử chân thành với mình được nửa năm, sau nửa năm đó gã lại khôi phục bản tính, phụ nữ bên cạnh gã càng ngày càng nhiều, cô ấy là trưởng công chúa bỏ trốn khỏi đất nước mình, không quyền không thế, dung mạo cũng vì cả ngày than thở mà dần sa sút đi, có thể nói là bị người bên cạnh Mễ Phi bắt nạt rất nhiều.

Cô ấy tức giận hồi cung, lại phát hiện mình đã mang thai.

Hoàng thất xảy ra tai tiếng như vậy, vốn trưởng công chúa hẳn là sống không nổi, nhưng Tăng Hầu Ất chỉ có một người chị này cho nên vẫn bảo vệ cô ấy.

Tăng Hầu Ất sở dĩ có thể giữ cô ấy lại, một là bởi vì ông ta thân là quốc chủ, hai cũng là bởi vì nước Tăng vẫn đang bị vây trong chiến tranh, buồn cười chính là trong nhóm quân đội tấn công nước Tăng còn có cả quân Sở.

Trưởng công chúa vốn đã thoái chí nản lòng, nhưng sau khi có thai thì cô ấy cũng chuyên tâm dưỡng thai.

Nhưng lúc sắp sinh thì có người truyền tin đến, nói trong các tướng quân dẫn binh tấn công nước Tăng có cả Mễ Phi, cô ấy không tin nên đã lén lút đi theo nhìn, lại phát hiện vị tướng quân cao ngạo ngồi trên lưng ngựa lại chính là vị phu quân cô ấy yêu sâu đậm nhưng đã làm tổn thương trái tim cô ấy, cô ấy hoàn toàn chết tâm, nhốt mình trong cung không đi ra ngoài nữa.

Mà nước Tăng vốn có thế lực ngang bằng với quân địch, nhưng sau khi Mễ Phi gia nhập thì bắt đầu liên tiếp bại lui! Cái này như chọc tổ ong vò vẽ, tất cả mọi người đều cho rằng trong quá trình trưởng công chúa ở chung với Mễ Phi đã tiết lộ bí mật quân sự của nước Tăng, bức bách Tăng Hầu Ất giết chết trưởng công chúa, để an ủi các linh hồn tướng sĩ đã hi sinh.

0.13279 sec| 2413.734 kb