“Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, tôi thật sự không chịu nổi nữa, Trường An, cậu không đi cùng tôi cũng được, nhưng ít nhất cậu hãy giúp tôi để tôi đi lên.” Biểu tình khẩn cầu của Thương Thần làm cho tôi không đành lòng từ chối, cuối cùng đành phải gật đầu.

Nếu anh ta đã không muốn ở lại, vậy thì anh ta sẽ chỉ trở thành gánh nặng, không bằng để cho anh ta rời đi trước, nói không chừng đi được nửa đường gặp phải khó khăn liền tự mình quay lại.

Tôi tiến lại gần Thương Thần chừng vài bước, ước chừng cách anh ta còn một mét, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vì vậy tôi liền dừng lại để suy nghĩ.

Thương Thần nóng nảy: “Cậu còn đứng đó làm gì, mau giúp tôi, tôi không leo lên được.”

Tôi đứng yên không cử động bởi luôn cảm thấy trên người anh ta thiếu cái gì đó, anh ta lo lắng thúc giục tôi vài tiếng, cuối cùng quát: “Trường An, tôi là anh em của Dược Quán Tử, anh ta đã cứu mạng tất cả mọi người đương nhiên cũng bao gồm cả cậu, cho nên tôi cũng coi như là nửa ân nhân cứu mạng của cậu, cậu đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?”

Dược Quán Tử!

Anh ta vừa nói như thế tôi liền biết chỗ nào không thích hợp, từ sau khi Dược Quán Tử xảy ra chuyện, Thương Thần đều cõng ông ấy ở trên lưng. Nhưng người trước mắt không có, anh ta chỉ cố gắng muốn chạy trốn khỏi nơi này, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà Thương Thần có thể làm.

“Anh không phải Thương Thần, anh là ai?” Tôi hỏi.

Thương Thần đang cố gắng leo lên bỗng sửng sốt, lập tức nở nụ cười quỷ dị: “Cậu phát hiện ra rồi à?”

Bộ dạng này của anh ta khiến tôi liên tục lui về phía sau vài bước, sau đó rút súng lục ra nhắm ngay anh ta: “Anh rốt cuộc là ai, giả mạo Thương Thần nhằm mục đích gì? Lão Yên, ông có ở đây không?”

Tôi hô một câu nhưng không nghe được động tĩnh, tôi một bên nhìn chằm chằm “Thương Thần”, một bên quay đầu nhìn lại, vừa thấy khóe mắt tôi như muốn nứt ra.

Chỉ thấy trên ngực lão Yên có một lỗ thủng rất to, Nha Tử đứng ở trước mặt ông ấy đang giơ dao găm lên, trên dao găm máu chảy đầm đìa, vừa nhìn liền biết anh ta đã đâm dao găm vào ngực lão Yên.

“Nha Tử, anh làm cái gì vậy?” Tôi hét lên.

Nha Tử giống như không nghe thấy, ấp úng nói: “Đều do ông, là do ông kéo bọn họ vào ngành, Dược Quán Tử mới phải chết. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, vì những vật chết này, những người sống như chúng ta phải chôn vùi tính mạng của mình ở đây? Hả, Vì sao."

Bịch!

Lão Yên ngã xuống, trước khi chết hai mắt trợn to, dường như không thể tin được mình sẽ chết trong tay đứa nhỏ mà mình vẫn luôn yêu thương.

Mặc dù lão Yên vẫn luôn nói giáo sư Hứa rất cưng chiều Nha Tử, lúc nói đến việc này còn có chút không đồng tình, nhưng trên thực tế ông ấy cũng rất cưng chiều Nha Tử.

Có thể nói ở 701 Nha Tử chính là một tồn tại đặc biệt, ai cũng nguyện ý che chở anh ta một chút, nếu không lấy những trải nghiệm thời thơ ấu không mấy tốt đẹp của anh ta thì khi trưởng thành anh ta cũng sẽ không biến thành bộ dáng hoạt bát như bây giờ.

Tôi không rảnh để ý tới "Thương Thần" bên này, liền cất bước chạy tới chỗ lão Yên, đỡ lấy ông ấy trước khi ông ấy hoàn toàn ngã xuống, nhưng đã muộn, lão Yên đã hoàn toàn ngừng thở.

Tôi ngước nhìn Nha Tử, ánh mắt lạnh lùng của anh ta khiến tim tôi run lên, đây vẫn còn là người mà tôi quen sao?

Tại sao anh ta có thể xuống tay nặng với lão Yên như vậy?

****9:

“Vì sao?” Lúc hỏi xong, tôi mới phát hiện mình đã khóc rồi, hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc, hỏi xong tôi còn giận chó đánh mèo sang đội trưởng Bạch và giáo sư Hứa đang ở bên cạnh: “Sao các người không ngăn lại? Sao các người không ngăn anh ta lại chứ?”

Phản ứng của giáo sư Hứa đã khiến tôi tức giận, ông ấy chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn lão Yên một cái rồi chậm rãi nói: “Nha Tử trên danh nghĩa là học trò của tôi, nhưng tôi xem nó như con trai của mình, nếu không phải lần trước lão Yên nhất quyết dẫn nó vào mộ Tàm Tùng thì nó vẫn đang sống rất vui vẻ, lần này cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, lão Yên đây là gieo gió gặt bão.”

"Ông..." Tôi mở miệng, nhưng không thể nói nên lời, dù có tra hỏi thêm nữa thì cũng có ích gì nữa đâu, lão Yên đã chết rồi!

Tôi nhìn về phía đội trưởng Bạch, khàn giọng hỏi: “Người cũng cho rằng lão Yên là gieo gió gặt bão sao?"

“Cậu ta quá cố chấp, nếu sớm từ bỏ lăng mộ này, Dược Quán Tử quả thực sẽ không chết.” Đội trưởng Bạch hai mắt đỏ hoe, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng.

Tôi ôm lấy thân thể dần dần lạnh lẽo của lão Yên, nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy thật buồn cười. Một giây trước còn tin tưởng lẫn nhau như thế, có thể giao phó mạng sống của mình cho bọn họ, vậy mà một giây sau lại có thể giết người không chớp mắt, điều này... thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Lúc này “Thương Thần” ở bên kia cũng đi tới, cười lạnh nói: “Cậu xem đi, đây chính là đồng đội của cậu đấy, cậu liều mạng vì bọn họ, vì bọn họ mà không muốn chạy trốn, nhưng còn bọn họ thì sao? Bọn họ đã từ bỏ cậu rồi, ngay cả lão Yên cũng đã chết thì cậu cảm thấy trong mắt bọn họ cậu là cái thá gì đây?”

0.44620 sec| 2406.18 kb