“Ha ha, chỉ sợ bọn họ không tới, còn nếu bọn họ tới thì thù mới hận cũ tính hết một thể.” Lão Yên sục sôi ý chí chiến đầu nói: “Năm đó là do con không biết, cũng không có năng lực, còn bây giờ, bọn họ đợi đấy.”

Đội trưởng Bạch cảnh cáo ông ấy: “Nói chung phải cẩn thận, đoán chừng bây giờ bọn họ đã canh giữ ở dưới núi Diệp Gia rồi, đợi con vừa xuất hiện thì sẽ gây rắc rối cho con.”

“Vậy làm thế nào bây giờ?” Giáo sư Hứa hỏi: “Tới lúc đó thế lực các nơi đều ở đó, nếu thật sự có chuyện thì sợ là sẽ không có lợi cho chúng ta.”

Lão Yên lại chẳng lo chút nào, nói nhất định Cố ThuậnChương sẽ đứng ở bên chúng ta, vì vậy tới lúc đó gọi điện thoại cho ông ấy trước. Mặc dù thế lực các nơi đều nhìn chằm chằm vào chúng ta, nhưng để thật sự chạy vào trong núi ngồi đợi cũng sẽ không nhiều, khi chúng ta ra ngoài thì ngụy trang cho đội trưởng Bạch một chút, đợi về được Yên Kinh rồi lại nói.

Tôi hiểu ý của ông ấy, Yến Kinh là đại bản doanh của bọn họ, ông ấy không sợ những người kia ngấm ngầm giở trò.

Lão Yên cắn răng nói: “Những đau khổ mấy năm nay con và thầy đã phải chịu, con nhất định sẽ trả lại nguyên xi cho bọn họ, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất vẫn là bảo vật!”

Đương nhiên chúng tôi đều biết nặng nhẹ, nghe đội trưởng Bạch nói lâu như vậy, cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, vì vậy chúng tôi hoạt động thân thể một lát, chuẩn bị đi lật tung chủ mộ này một lần.

“Nhất định ngôi chủ mộ này không chỉ có những vật như bề ngoài, quan tài của Tăng Hầu Ất và chuông nhạc của Tăng Hầu Ất trong truyền thuyết nhất định đều ở đây.” Lão Yên dặn dò tôi và Nha Tử che hết đá thủy tinh lại, đưa mắt nhìn một vòng rồi nói.

Giáo sư Hứa không cho rằng như vậy, nói: “Các cậu đã lật tung chỗ này một lượt rồi, trừ “hộp đồng băng” ra thì cũng không thấy đồ có giá trị lớn khác, nói không chừng tiếng chuông đó là bọn họ nghe nhầm thì sao?”

“Không thể nào, những người khác tôi không biết, nhưng lão Cố này vẫn có chút dũng cảm, ông ấy cũng nghe thấy, chứng tỏ tiếng chuông này thật sự tồn tại. Nhưng chúng ta đã tới chủ mộ rồi, xung quanh cũng không thấy có con đường nào khác, sao lại vẫn chưa thấy được đồ chứ?” Lão Yên nói.

Tôi dùng chân dẫm dẫm mặt đất, lại duỗi tay ra dò xét trên đỉnh một một chút: “Nhất định là có cơ quan, mọi người nghĩ xem, cả quá trình chúng ta đều đi xuống dưới, vậy phía trên này là cái gì? Đương nhiên cũng có thể là chôn ở chỗ sâu hơn.”

Không nói tới tiếng chuông nhạc có phải là bọn họ nghe nhầm hay không, chỉ nói tới quan tài của Tăng Hầu Ất thì không thể nào không có được, bởi vì tất cả dấu vết đều chứng tỏ ông ta băng hà ở chỗ này, dù sao cũng không thể nào lại mang ra ngoài chôn cất được, làm vậy thì quá vẽ vời thêm chuyện.

“Tôi đi xem thử.” Nha Tử đẩy mắt kính nói.

Lão Yên lại ngăn cản anh ta: “Không cần, lấy cái chuông nhỏ ra đi.”

“Lão Yên?” Đội trưởng Bạch không đồng ý gọi một tiếng: “Làm như vậy quá không an toàn.”

Lão Yên cười một cách thần bí: “Khoảng cách thời gian từ lúc bọn họ nghe thấy tiếng chuông tới lúc phát điên là một ngày một đêm, vì vậy cho dù là nghe thấy tiếng chuông chúng ta vẫn còn thời gian, đánh cược một lần đi!”

****2:

“Con làm vậy là đang lấy tính mạng của tất cả mọi người ra đánh cược!” Đội trưởng Bạch vẫn không đồng ý, tôi cũng có thể hiểu được cho bà ấy, khi bà ấy nói chuyện bồi dưỡng những người mới năm đó, tôi đã nghe ra được bà ấy cũng là một người thầy hiền lành.

Nhưng lão Yên lại có suy nghĩ khác với bà ấy: “Vậy thì không chắc, thầy, thầy nghĩ xem, cho dù tới bây giờ chúng đều chưa từng sử dụng chuông nhỏ, nhưng nguy hiểm gặp phải còn ít sao? Tiếp tục tìm kiếm như vậy không ai biết được sẽ gặp phải cái gì, còn chẳng bằng trực tiếp xác định vị trí tiếng chuông, sẽ không đến nỗi đụng loạn khắp nơi trong cổ mộ giống như người mù nữa.

Lời này của lão Yên thật sự rất có đạo lý, từ khi chúng tôi tiến vào cổ mộ tới giờ, các loại nguy hiểm gặp phải không hề ít, nếu không phải có Dược Quán Tử ở bên, cõ lẽ trong mê cung chúng tôi đã phải chết mất mấy người rồi.

Càng đi vào càng nguy hiểm, bây giờ Dược Quán Tử cũng đã hi sinh, chúng tôi lại đụng loạn khắp nơi, nói không chừng sẽ gặp phải thương vong rất lớn!

Đội trưởng Bạch bị ông ấy nói tới không còn gì để nói, chỉ đành dặn dò ông ấy nhất định phải cẩn thận, nếu như sau một ngày một đêm kể từ khi nghe thấy tiếng chuông mà còn chưa tìm được chuông nhạc, nhất định phải nghĩ biện pháp rút lui trước, như vậy mới có thể được cứu giúp kịp thời.

Trong lòng lão Yên đã có dự tính: “Chỉ cần nghe thấy tiếng chuông con sẽ có thể xác định được vị trí, một ngày một đêm nhất định có thể tìm ra được.”

Tôi và Nha Tử lần lượt lấy ra chuông nhỏ và búa gõ chuông, sau khi lão Yên nhận lấy thì bảo chúng tôi bịt hết tai lại, có thể có một tầng an toàn thì thêm một tầng an toàn.

Chúng tôi đều từ chối, đội trưởng Bạch còn trực tiếp nói lỡ đâu tiếng chuông lão Yên nghe được không chuẩn, dẫn chúng tôi đi nhầm chỗ thì sẽ không ổn.

Lão Yên biết bọn tôi là đang không muốn để một mình ông ấy mạo hiểu, nhưng cũng sợ tình huống đội trưởng Bạch nói sẽ xảy ra, vì vậy cũng không tiện từ chối: “Nếu vậy mọi người đều đừng che tai lại, tới lúc đó nếu như có chuyện gì không ổn thì nhớ lập tức nói ra, đừng nhịn lại.”

0.24467 sec| 2415.016 kb