Từ đó, Thương Thần đã rời bỏ quê nhà, anh ta không muốn nói cho Dược Quán Tử biết việc mình muốn báo thù, cũng không biết là mình có thể sống sót trở về hay không?
Anh ta cũng không ngu ngốc lao thẳng vào sào huyệt của bọn cướp đó. Ngược lại, anh ta đợi ở bên ngoài nửa năm, đợi đến khi tên thủ lĩnh của bọn cướp ra ngoài một mình thì anh ta mới bắn một phát giết chết gã rồi sau đó lần lượt đánh tan đám cướp này, trên tay cũng dính ba mạng người.
Nhưng lúc đó anh ta còn trẻ, dù có kiên nhẫn đến mấy thì cũng có lúc bốc đồng, sau khi thủ lĩnh đám cướp chết thì anh ta đã nới lỏng cảnh giác, cuối cùng bị hơn chục tên cướp còn lại bao vây. Dù cho anh ta có dựa vào tài bắn súng xuất sắc của mình để chạy trốn, thì cũng chỉ còn lại một hơi …
“Lúc tôi ngã xuống thì Dược Quán Tử xuất hiện. Cũng không biết, có phải từ đầu anh ta đã biết tung tích của tôi hay chỉ là trùng hợp? Dù sao thì chính anh ta cũng đã cướp tôi từ trong tay thần chết, nhưng vì cứu tôi nên anh ta cũng bị truy đuổi. Ha ha, Dược Quán Tử từ trước tới giờ sức khoẻ đã kém, bây giờ còn tệ hơn nữa.” Thương Thần cười khổ.
****3:
Lão Yên biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Thần Thương cho dù được chữa khỏi thì cũng vô dụng, trên tay anh ta đã dính mạng người, nếu bị bắt nhất định sẽ bị xử bắn.
Lúc ấy bọn họ trốn trong rừng sâu núi thẳm, có Dược Quán Tử bên cạnh bọn họ không sợ chết đói, chỉ là mỗi ngày đều trôi qua trong lo lắng bất an.
Lúc đó lão Yên đang tìm manh mối của đội trưởng Bạch trong một ngôi mộ gần đó thì gặp phải bọn họ, sau khi nghe kể về hoàn cảnh của bọn họ thì lão Yên đã cho bọn họ một cơ hội.
“Những tên cướp kia vốn dĩ đáng chết, cho nên tôi sẽ giúp hai người xóa bỏ thân phận, trực tiếp sử dụng mật danh tiến vào 701, cho dù người khác có tra thế nào cũng không thể tra ra được trên đầu chúng ta, cho nên...” Lão Yên giải thích.
Nhưng mà trên tay của Dược Quán Tử rất sạch sẽ, ông ấy đi theo đơn giản là vì lúc đó mặc dù Thương Thần đã được cứu nhưng mạng sống của anh ta vẫn đang ngàn cân treo sợi tóc.
Khó trách Thương Thần lại nói nếu không vì anh ta thì Dược Quán Tử căn bản sẽ không chết.
Tôi nhìn về phía thi thể Dược Quán Tử ở bên cạnh, cảm thấy Thương Thần nói không sai. Nếu như không vào 701, ông ấy chắc chắn sẽ là một thần y giúp đỡ người trong thiên hạ, cho dù có đoản mệnh thì cũng sẽ được người trong thiên hạ kính trọng thay vì chết một cách lặng lẽ trong mộ cổ tối tăm này, thậm chí ngay cả thân phận của mình cũng không thể có.
“Lão Yên, có được không?” Thương Thần đột nhiên hỏi một câu.
Lão Yên lắc đầu: "Không thể được, Dược Quán Tử chỉ được chôn cất một cách vô danh thôi, thậm chí cũng không thể lập bia cho cậu ấy, Thương Thần cậu đã vào 701 lâu rồi thì phải hiểu quy củ.”
Thương Thần cúi đầu xuống rồi lại im lặng, nhưng lần này không còn vô hồn như trước nữa, có lẽ là do tất cả sự bực bội trong lòng đã được phát tiết ra ngoài.
Giáo sư Hứa ở một bên không biết đã xem xong thẻ tre từ lúc nào, thấy chúng tôi ở bên này không nói chuyện với nhau nữa, lúc này mới đi tới: “Phần lớn thẻ tre ở đây đều ghi lại cuộc sống hàng ngày của Tăng Hầu Ất, cùng một vài dã sử linh tinh khác.
Ông ta say mê việc nghiên cứu lễ nghi và âm nhạc, giúp cho cả nước thái bình thịnh trị, an phận ở yên một góc trong bối cảnh đầy xung đột, nhưng cuối cùng nó không thể thắng được dã tâm của những kẻ khác, toàn bộ quốc gia đều bị diệt vong.”
“Còn có một số…” Giáo sư Hứa hơi kích động: “Còn có một số thẻ tre ghi lại lịch sử nước Tăng, tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài quyển nhưng nội dung lại vô cùng phong phú, một mình tôi không dịch hết được, chờ đội khảo cổ vào đi.”
“Không dịch được sao?” Lão Yên nhíu mày.
Giáo sư Hứa gật đầu: “Mặc dù đều là kim văn, nhưng vẫn có một số khác biệt, những ghi chép lịch sử kia không biết vì sao lại dùng chữ phức tạp hơn, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến lịch sử nước Tăng vẫn luôn là một tồn tại bí ẩn.”
“Làm ký hiệu đi, lúc khai quật phải cẩn thận, thẻ tre này có giá trị khảo cổ quý giá nên không thể bị tổn hại.” Lão Yên nói.
Giáo sư Hứa mỉm cười, nói rằng ông ấy đã làm xong, ở chỗ quan trọng như thế này thì ông ấy nhất định sẽ cực kì cẩn thận.
“Vậy chúng ta tiếp tục đi về phía trước à?” Tôi hỏi một câu, người trả lời tôi là đội trưởng Bạch, bà ấy nói hiếm khi có một mộ thất không có nguy hiểm, chúng tôi nên ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc cho đến khi Nha Tử tỉnh lại.
Bà ấy nói cũng có lý, sau khi tiến vào mộ chúng tôi gần như không ngừng đi về phía trước, quả thực cũng nên nghỉ ngơi một chút.
“Sao Nha Tử vẫn còn chưa tỉnh?” Nói đến Nha Tử, vẻ mặt hưng phấn khi phát hiện ra thẻ tre của giáo sư Hứa cũng dần phai đi, ông ấy ngồi xổm xuống bên cạnh Nha Tử, lo lắng hỏi.
Lão Yên an ủi: “Không có việc gì đâu, cho đến bây giờ Dược Quán Tử đã ra tay thì chưa từng phạm sai lầm. Khi Nha Tử tỉnh lại, nhất định sẽ khác trước.
Đúng vậy, nếu đôi mắt của anh ta khôi phục lại trạng thái ban đầu thì chắc chắn sẽ có những thay đổi lớn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo