“Thầy...” Ngay khi chúng tôi đang lo lắng, Nha Tử khẽ kêu lên một tiếng.

Tôi vội vàng nhìn về phía anh ta, nhưng mắt của anh ta cũng không hề mở ra mà ngược lại nước mắt chảy ra từ khóe mắt, giáo sư Hứa sợ tới mức vội hỏi anh ta làm sao vậy?

Nha Tử mấp máy môi, hồi lâu mới nói: “Dược, Dược Quán Tử...... Thế nào rồi?”

Chúng tôi kinh ngạc, dựa theo lời này thì rõ ràng anh ta biết Dược Quán Tử đã xảy ra chuyện, nói cách khác anh ta cũng biết Dược Quán Tử bởi vì cứu anh ta đã lao lực quá độ mà chết.

“Cậu ấy... đi rồi.” Cuối cùng vẫn là giáo sư Hứa mở miệng: “Nha Tử, con đừng...”

“Thầy đừng nói nữa.” Nha Tử ngắt lời giáo sư Hứa, sau đó chậm rãi mở mắt.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như vậy, nhưng tôi cũng không ngờ đây cũng là lần cuối cùng, bởi vì Nha Tử lại đeo kính râm vào, từ đó về sau không bao giờ muốn tháo xuống nữa.

Giáo sư Hứa thở dài, cũng không biết nên khuyên nhủ Nha Tử như thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay anh ta, đỏ mắt không nói lời nào, ngược lại Nha Tử mở miệng nói: “Trường An, đỡ tôi qua xem một chút!”

Nha Tử được tôi đỡ đến bên cạnh Dược Quán Tử, anh ta chậm rãi quỳ xuống, hai hàng nước mắt từ phía sau kính râm chảy xuống.

Thương Thần quay đầu đi không nhìn Nha Tử, tôi có thể nhìn ra nếu như có thể thì anh ta nhất định sẽ đánh Nha Tử một trận, nhưng hết lần này tới lần khác tình huống cơ thể hiện tại của Nha Tử không cho phép, anh ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.

“Dược Quán Tử, kỳ thật ông không cần cứu tôi.” Nha Tử nhẹ giọng nói: “Nếu như tôi không cậy mạnh thì tốt rồi.”

Tôi lắc đầu: “Anh không tính là cậy mạnh đâu, nếu như không có anh thì không chỉ một mình Dược Quán Tử mà chúng tôi đều phải chết ở nơi đó. Chính anh đã cho chúng tôi có thêm thời gian để nghiên cứu thuốc giải!

Nha Tử mỉm cười, anh ta vốn là người vui vẻ lạc quan trong nháy mắt đã yên lặng, cho dù đeo kính râm cũng không thể che giấu được sự lạnh lùng trên người, chuyện mà giáo sư Hứa và lão Yên lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra, không phải bởi vì anh ta bùng nổ quá nhiều, mà là lấy phương thức bi ai này.

“Đi thôi, chúng ta phải sớm đưa ông ấy ra ngoài.” Nha Tử chống đỡ đứng lên.

Tôi muốn nói thêm gì đó, nhưng lại cảm thấy có nói gì cũng là dư thừa, trải qua chuyện như vậy, ai cũng không thể trả lại một Nha Tử vô tâm vô phế giống như trước kia nữa.

Lão Yên vỗ vai Nha Tử, cũng không nói thêm gì, liền dẫn đầu đi vào trong lối đi nối liền với phòng chứa thẻ tre.

Nha Tử đi theo phía sau ông ấy, bóng tối của lối đi bao phủ lên người anh ta, trong nháy mắt đó tôi cảm thấy Nha Tử sẽ bị bóng tối nuốt chửng......

Tôi nhìn bóng lưng Nha Tử thật lâu mới phục hồi tinh thần trong tiếng gọi của đội trưởng Bạch.

“Đi thôi, vào ngành này sớm muộn gì cũng phải đối mặt với sinh tử!” Đội trưởng Bạch thản nhiên nói.

Nhưng tôi biết đây cũng là kinh nghiệm mà bà ấy đã trải qua rất nhiều mới có được. Bởi vì từ trong hốc mắt đỏ hoe của bà ấy có thể nhìn ra, chuyện như vậy bà ấy cũng không muốn thấy, nhưng đây cũng là số mệnh của 701.

Tôi may mắn hơn Nha Tử, chứng kiến cái chết quá sớm khiến trái tim tôi cứng rắn hơn một chút, cho dù tôi cũng rất buồn về cái chết của Dược Quán Tử, nhưng chung quy cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Sau khi cảm khái xong, tất cả chúng tôi đều tiến vào lối đi.

Thương Thần trên lưng cõng theo Dược Quán Tử đi cuối cùng, tôi và đội trưởng Bạch đi ở chính giữa, phía trước là nhóm người lão Yên.

“Giáo sư Hứa đâu?” Tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vừa rồi tôi chỉ lo cảm khái mà không chú ý, còn có một người nữa chưa đi vào.

Nhưng nhìn những người khác cũng là vẻ mặt mờ mịt, tôi thầm nghĩ không ổn, vội vàng quay đầu chuẩn bị lui về tìm giáo sư Hứa, nhưng vừa quay đầu lại tôi liền thấy giáo sư Hứa đang đi theo sau Thương Thần, vẻ mặt có chút đờ đẫn, đoán chừng là bị sự thay đổi của Nha Tử kích thích, cho nên ông ấy cũng không chú ý tới lời nói của tôi.

Chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng phía sau ông ấy là cái quái gì thế?

“Giáo sư Hứa, cẩn thận!” Tôi chỉ kịp hét lên một câu, liền nhìn thấy thứ gì đó giống như “hình người” đi theo phía sau ông ấy đã giơ tay lên, cùng với trường đao trong tay chém về phía ông ấy.

****4:

Trường đao này dài chừng nửa mét, nếu chém vào người giáo sư Hứa, đoán chừng sẽ khiến ông ấy chết ngay tại chỗ!

Lúc tôi hét lên cũng đã chạy tới phía đó, nhưng rốt cuộc cũng ngoài tầm với. May mắn thay, ngay cả khi Thương Thần đang trong trạng thái buồn bã vẫn nghe thấy tiếng hét của tôi.

Sau đó nhanh chóng quay đầu lại, kéo giáo sư Hứa về phía anh ta, lúc này mới có thể tránh được trường đao kia.

Những người ở phía trước nghe được động tĩnh, lần lượt tụ tập lại đây, lão Yên hỏi tôi đó là vật gì?

Tôi lắc đầu nói không rõ lắm, sau đó giơ đèn pin lên chiếu về phía sau, vừa nhìn thấy tôi đã rất kinh ngạc! Bởi vì thứ giơ trường đao chém về phía giáo sư Hứa thế mà là một con rối hình người được làm bằng gỗ, chiến xa mà con rối đứng ở trên đó cũng được làm bằng gỗ, trông giống một vị tướng đang sẵn sàng đợi lệnh để ra trận.

0.05691 sec| 2421.891 kb