“Thời gian còn lại cũng không đủ để tôi nghiên cứu được tình hình của Nha Tử, tạm thời để cậu ta uống máu của tôi, độc tính trên người được giải rồi, đương nhiên mắt cũng sẽ tốt lên, còn lại bao nhiêu cũng chỉ cần điều dưỡng cẩn thận một khoảng thời gian là được.” Dược Quán Tử nói xong thì đưa cổ tay đang chảy máu tới bên miệng Nha Tử, máu chảy vào bên miệng Nha Tử, anh ta như cảm nhận được mà bắt đầu mút vào.

Sau đó sắc mặt của Nha Tử càng ngày càng hồng hào, sắc mặt của Dược Quán Tử lại càng ngày càng trắng bệch, đã trắng tới gần như trong suốt, cảnh tượng này rơi vào mắt chúng tôi, làm chúng tôi đều đỏ vành mắt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặc dù Nha Từ còn chưa tỉnh lại, nhưng nhìn dáng vẻ đó rõ ràng là đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, mà Dược Quán Tử bên cạnh đã hơi thở mỏng manh.

“Giáo sư Hứa, sau khi giải độc xong có khả năng Nha Tử sẽ có một chút biến hóa, mọi người phải để tâm nhiều hơn! Ngoài ra, đừng nói với cậu ta là vì máu của tôi nên cậu ta mới được cứu...” Vậy mà Dược Quán Tử nói lại không hề đứt quãng, trong lòng tôi biết ông ấy bây giờ là đang hồi quang phản chiếu.

Giáo sư Hứa nghẹn ngào gật đầu, sau đó lại nhớ ra gì đó: “Cậu nói đôi mắt của nó như này là bởi vì trúng độc?”

“Ừ, trước đó không nói là vì cảm thấy chẳng có tác dụng gì cả, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ trong này còn có điều gì đó kỳ lạ, các anh chú ý một chút.” Giọng nói của Dược Quán Tử càng ngày càng chậm, nói tới sau đó thì đã từ từ ngã xuống.

Giáo sư Hứa đỡ lấy ông ấy, run rẩy đưa tay ra thăm dò ở dưới mũi ông ấy, sau đó không nói tiếng nào, một lát sau mới nghe thấy được một tiếng thút thít, tôi nhìn qua thì thấy Thương Thần vẫn luôn cà lơ phất lơ đang chảy nước mắt, thấy tôi nhìn qua anh ta còn không được tự nhiên mà lau mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, ông đây bị cát bay vào mắt.”

Cái cớ cấp thấp như vậy chẳng ai muốn vạch trần, mọi người ở đây đều từng trải qua chuyện sống chết, mặc dù trong lòng có đau buồn nhưng cũng sẽ không lộ ra ngoài, chỉ là ai ai cũng đỏ mắt thu thập lại những chai chai lọ lọ kia của Dược Quán Tử, sau đó thương lượng chuyện sắp xếp thi thể của ông ấy như thế nào.

“Tôi muốn mang anh ta về.” Thương Thần vừa rồi còn không được tự nhiên đột nhiên nói.

Lão Yên nghe vậy thì nhìn về phía anh ta, Thương Thần kiên định nói: “Cho dù là kéo tôi cũng phải kéo anh ta ra ngoài!”

“Sau này sẽ có đoàn khảo cổ...” Lão Yên thử khuyên anh ta một câu.

Thương Thần cáu kỉnh nói: “Ông đây không muốn nhìn thấy anh ta ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa, lão Yên, anh đừng nói nữa, đây là chuyện của chính tôi.”

“Cũng được, Dược Quán Tử vốn là danh y cứu thế, thích nhất là thế giới bên ngoài cổ mộ, nếu không phải vì...” lời phía sau bị lão Yên nuốt lại, rồi sửa miệng nói: “Để một người có tấm lòng rộng mở như cậu ấy ở lại nơi cổ mộ âm u này quả thật là không thích hợp.”

Nước mắt của Thương Thần lại rơi xuống, anh ta không được tự nhiên vừa lau nước mắt vừa nói: “Đúng vậy, chính là vì ông đây, nếu không phải vì có người anh em này, anh ta cũng sẽ không vào 701.”

“Trước tiên nhìn xem chiếc quan tài này đi, cố gắng thoát khỏi chỗ này càng sớm thì tốt hơn.” Đội trưởng Bạch bình tĩnh nói.

Mặc dù bà ấy cũng đỏ vành mắt, nhưng dù sao cũng không có giao tình gì với Dược Quán Tử, vì vậy cũng là ngươi đi ra từ trong tâm trạng bi thương nhanh nhất.

Lão Yên lau nước mắt, nhìn Thương Thần bọc thi thể của Dược Quán Tử lại, cõng ở trên lưng, lúc này mới đi tới bên cạnh quan tài.

“Lão Hứa, qua đây xem xem, thứ trên người cương thi lớn là gì đây?” Lão Yên sờ trên người con cương thi, sờ ra được một khối ngọc bội.

Giáo sư Hứa hơi sững sờ, lão Yên gọi ông ấy mấy câu ông ấy mới tỉnh táo lại, nhẹ à một tiếng, sau đó đỡ lấy hai chân đứng lên, nhìn như lại già thêm mấy tuổi.

Trong khoảng cách ngắn ngủi, tâm trạng của ông ấy cũng từ từ hồi phục lại, đợi khi tới bên cạnh quan tài ông ấy đã đứng được thẳng eo, lại khôi phục lại thân phận lão học giả.

Ông ấy cầm ngọc bội trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, lau bụi bặm ở mặt trên đi, sau đó dùng kính lúp xem từng chút một, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Đây... là Tứ Long Tăng Huy!”

“Quốc huy của nước Tăng?” Lão Yên cũng kinh ngạc nói: “Người phụ nữ này có thân phận gì mà ngọc bội tùy thân bên người lại là cái này, anh xác định không nhìn nhầm chứ?”

“Đúng là Tứ Long Tăng Huy, thiết kế của huy hiệu này có phong cách rất riêng, không giống với cổ văn bình thường, nó tụ hội cả vẻ đẹp của điêu khắc chữ viết và mỹ thuật vào cùng một thể! Bốn con rồng này dùng thủ pháp điêu khắc lấy âm khắc dương chia làm hai phần, rồng trong mỗi phần thoạt nhìn thì hình dáng tương tự, là ảnh ngược của nhau, nhưng nhìn kỹ thì tư thế của các con rồng đều có chỗ khác biệt, càng hiếm có hơn chính là, cho dù đặt đúng hay là đặt ngược nó, thì đều có thể nhìn ra được chữ “Tăng”, là biểu tượng của hoàng tộc nước Tăng.” Giáo sư Hứa giơ ngọc bội lên: “Miếng ngọc bội này giống như đúc với Tứ Long Tăng Huy trong truyền thuyết, tôi không thể nào nhìn nhầm được.”

0.17640 sec| 2410.094 kb